"Những người kia đối xử tệ với cô, chúng tôi muốn giúp cô giải quyết bọn họ!"
Những người nước ngoài nói.
"Ai nói muốn giải quyết bọn họ, chuyện của tôi không cần mấy người lo, các người là ai, tìm tôi làm gì?"
Dương Hạ chau mày.
"Ông chủ của chúng tôi rất ngưỡng mộ cô Dương, bởi vậy phái chúng tôi đến đây mời cô Dương đi một chuyến, ông chủ của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn yến tiệc!"
"Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng!"
Nói xong, Dương Hạ chuẩn bị rời đi tìm vệ sĩ của mình.
"Cô Dương đừng làm khó chúng tôi, nếu hôm nay không mời được cô, ông chủ của tôi sẽ trách phạt!"
Mấy người kia chặn Dương Hạ lại.
"Thế nào? Ý mấy người là hôm nay tôi không đi cũng ép đi cho bằng được đúng không?”
Dương Hạ cau mày.
"Chúng tôi không muốn phải như vậy! Mong cô Dương phối hợp!"
Mấy người đó tiến đến gần Dương Hạ.
"Khoan đã, các người biết tôi là ai không, tôi là người của nhà họ Long ở Yên Kinh, chỗ này cũng thuộc địa bàn Hoa Hạ, tốt nhất các người đừng làm càn?”
Dương Hạ bước lùi lại.
Cùng lúc lôi điện thoại của mình ra.
"Cô Dương, cô đã làm khó chúng tôi như vậy, chúng †ôi cũng không khách sáo nữa, dẫn cô đi không chừng còn giúp cô đạt được hợp tác với ông chủ chúng tôi! Mang cô Dương đi, nhanh!"
Kẻ cầm đầu nhóm người vung tay.
Những người còn lại xông đến kéo tay Dương Hạ.
Dương Hạ liều mạng giấy giụa.
Bước giật lùi.
Bỗng nhiên, Dương Hạ rút trong áo ra một con gao găm.
"Các người không được tới đây, người của tôi đều ở đây! Tôi biết mấy người vẫn luôn theo dõi tôi!"
Dương Hạ căng thẳng quơ con dao trong tay.
"Cô Dương hấy tin tưởng chúng tôi, ông chủ chúng tôi chỉ muốn cùng cô hợp tác, sẽ không làm cô tốn công vô ích chuyến này đâu!"
Người nước ngoài nhếch mép cười, tự mình đi tới.
"Quăng con dao đi!"
Ngay lúc Dương Hạ đang vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
Giọng nói này giống như có ma lực, Dương Hạ theo bản năng liền nghe theo, vứt con dao về phía người nước ngoài.
"Ô ô ô, cô Dương, như vậy thật là thô lỗ, một chút cũng không..."
"Hì hì!"