"Trang Cường, sao các cháu quen nhau thế? Chao ôi, nhìn xem những đồ cháu mang đến này, mau ngồi đi!"
Mẹ của Tô Mộc Vũ tên là Vương Tuệ Mẫn.
Là phó tổng giám đốc của công ty.
Cũng là một nhân vật có tiếng trên thương trường.
Đương nhiên bà ta hiểu rất rõ năng lực của nhà Trang Cường, tuy mấy hôm trước bị truyền ra tin anh ta nhân phẩm bại hoại, làm chuyện đê tiện, nhưng người trẻ tuổi mà, ai không có lúc phạm sai lầm đâu!
Huống hồ, gia đình của Trang Cường hiện tại đã lấn đến chiếm lĩnh địa bàn trên phố thương mại Kim Lăng rồi.
Thực lực tăng lên rất nhanh.
Nếu lần này công ty có thể có được một khoản đầu tư: từ phía gia đình Trang Cường, vậy nguy cơ tài chính của công ty không phải đã được giải quyết rồi sao?
Nghe được câu hỏi của Vương Tuệ Mãn,
Trang Cường lạnh lùng liếc nhìn Trần Khiêm: "Quen chứ, đương nhiên cháu quen cậu ta rồi! Cậu ta là người nổi tiếng ở trường đại học của Mộc Vũ mài!"
Nghĩ đến vài lần xấu hổ của mình đều bị tên Trần Khiêm này nhìn thấy, đột nhiên Trang Cường thấy hận nghiến răng.
Anh ta lạnh nhạt nói một câu, sau đó ngang nhiên ngồi xuống chiếc sofa ở chính giữa phòng.
Đương nhiên là Vương Dương đã từng nghe nhắc đến Trang Cường, hắn cười tủm tỉm gật đầu.
Còn Giang Vi Vi cũng mỉm người nhã nhặn với Trang Cường, hi vọng mình có thể thu hút sự chú ý của anh ta.
Dù sao thì, anh ta có làm nhiều chuyện quá quắt hơn nữa thì cũng là một cậu ấm nhà giàu nổi danh của Kim Lăng.
Chẳng qua, ánh mắt của Trang Cường từ đầu chí cuối chỉ tập trung trên người Tô Mộc Vũ.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, Trang Cường và Triệu Nhất Phàm coi như đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi.
Nhưng mà, quan hệ của cha anh ta ở trên thương trường rất rộng.
Vừa vặn, công ty của cha Tô Mộc Vũ và công ty của cha anh ta có qua lại về lợi ích kinh tế.
Bản thân anh ta cũng từng thử hẹn Tô Mộc Vũ ăn tối để trau đồi tình cảm, nhưng đều bị Tô Mộc Vũ thẳng thừng từ chối. Tô Mộc Vũ trong mắt Trang Cường hoàn toàn là một nữ thần lạnh lùng.
Luôn không thèm để mắt đến anh ta.
Nhưng tình thế hiện giờ đã khác rồi, vừa nghe tin nhà họ Tô gặp rắc rối, Trang Cương đã nổi lên âm mưu.
Dù không giúp được thì vờ làm người tốt cũng chẳng thừa.
"Bác trai bác gái, chuyện là ba cháu biết chuyện của công ty nhà bác nên sai cháu đến thăm hỏi gia đình, lát nữa cháu sẽ gọi điện lại cho ba cháu, để cháu bàn với ba xem có thể giúp được gì cho nhà mình không. Hơn nữa có các bạn của Mộc Vũ hôm nay đến đây đều là những người có khả năng, mọi người cùng chung sức chung lòng, cùng nghĩ cách giải quyết, không chừng có thể giúp gia đình vượt qua cơn khốn khó này!"
Trang Cường cười cười nói
"Đúng đó, con xem Trang Cường hiểu lòng người biết bao, ở đây xem như cô Vương xin nhờ các cháu, mọi người ai có năng lực có thể giúp nhà cô chú móc nối một chút có được không!"
Vương Tuệ Mẫn càng nhìn Trang Cường càng thấy vừa lòng.
Mà mấy việc xấu Trang Cường làm kia đã bị bà ta coi như người bên ngoài ganh ty mà đồn bậy, giờ phút này bà ta chỉ có một suy nghĩ, Trang Cường là con rể của mình thì tốt biết mấy!