Gia tộc ẩn dật vô cùng bí ẩn, rất ít giao lưu với người thường, bọn họ tự phụ trong mình mang dòng máu mà người thường không có, cũng khinh thường những con người tầm thường ấy.
Tuy rằng đám người đó không xuất hiện trước mắt mọi người, thế nhưng người thuộc gia tộc họ lại phân bố khắp các nơi trên thế giới.
Thường thì bọn họ đã có đến lịch sử truyền thừa đến hơn ngàn năm.
Nhà họ Mạc xuất hiện một năm trước cũng khiến Trần Khiêm hiểu được điểm mạnh của những gia tộc ẩn dật này.
"Người có tên trên Thiên bảng đều là kẻ mạnh, thế nhưng người của bốn đại gia tộc ẩn dật phải chiếm đến tám mươi phần trăm! Mà nhà họ Mạnh phái Cổ Vũ chúng tôi, từ sau khi tổ tiên qua đời đã không còn xuất hiện thêm một võ sĩ nội kình nào nữa, mãi cho đến lứa của tôi đây! Nói ra thật là xấu hổ!"
Mạnh Khang tươi cười.
"Trong bốn gia tộc đó, thế lực nào mạnh nhất?"
Trần Khiêm lại hỏi.
"Cái này thì không biết rõ được, thế nhưng tục truyền, bốn gia tộc lớn này đều có Tông sự trấn giữ, thế nhưng đến tột cùng thật hay giả, chỉ sợ ngay cả người của bốn gia tộc cũng không biết, chỉ là lời đồn thôi!"
"Không biết phải xưng hô với cậu thế nào, tôi thấy thực lực của cậu ít nhất cũng phải đứng ở hàng năm mươi trở lên trên Thiên bảng!" Mạnh Khang sùng bái nói.
Ông ta cẩn thận móc từ trong ngực áo ra một quyển trục mang phong cách cổ xưa.
Phía trên đó ghi: Một trăm người mạnh nhất trên Thiên bảng.
"Ngay cả Thiên bảng là cái gì tôi cũng không biết, làm sao có thể có tên của tôi ở trong đó được!"
Trân Khiêm trợn mắt nói. "Chờ một chút!" Trần Khiêm chỉ vị trí số một trên quyển trục.
"Sao vị trí số một lại để trống vậy? Giống như có người cố ý gạch nó đi vậy?"
"À, cái này là cậu không biết rồi, bởi vì người đứng ở vị trí số một này vô cùng bí ẩn, tôi cũng chỉ nghe ba mình kể lại, người này thuở thiếu thời cũng là kẻ không ai địch nổi. Sau lại từng dùng sức của một người liên tiếp. chống lại cao thủ của bốn gia tộc ẩn dật, tất cả không ai là đối thủ của ông ấy!"
"Chỉ là hành tung của người này bí ẩn, có vô số người muốn điều tra bối cảnh của ông ấy đều không tra được. Ha ha, năm đó ba tôi nói rằng, chỉ cần một ngày ông ấy còn ở đây thì trên thế gian không ai dám xưng là số một.
Thiên bảng có truyền thống: vị trí thứ nhất vĩnh viễn để trống!"
Mạnh Khang vô cùng say mê mấy thứ này.
Ông ấy lập tức kể hết cho Trần Khiêm.
"Thì ra là thế!"
'Trân Khiêm gật đầu.
"Hôm nay có thể quen biết cậu là phúc phần của nhà họ Mạnh tôi. Cũng sắp tới trưa rồi, không biết cậu có nể mặt để tôi được mời cậu một bữa hay không?"
Mạnh Khang có ý kết giao với Trần Khiêm.
"Được!"
Trần Khiêm cũng nghĩ Mạnh Khang hiểu biết nhiều, có vài chuyện mình còn muốn tìm hiểu rõ ràng hơn nên đồng ý ngay.
"Tôi đi nói với bạn mình một câu đã, sau đó sẽ qua chỗ ông!"