Trước cửa nhà hàng.
Có hai cô đang xảy ra tranh chấp.
Cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp dịu dàng.
Cô gái lớn hơn khoảng chừng hai mươi tư tuổi, thành thục gợi cảm, hơi hướng vẻ đẹp của người phụ nữ thông minh tài giỏi.
Cô gái lớn hơn đưa tay sửa lại kiểu tóc của mình: "Đi, về với chị!"
"Ây ya, được rồi mà, tự em về là được! Chị cứ vào. trước đi, em ra ngoài hóng gió một lúc rồi quay về ngay!"
Cô gái nói. "Được rồi, đừng có lừa chị đấy, đi nhanh rồi về đi!"
Lúc này, cô gái kia mới đi vào trong với vẻ không yên tâm.
Hiển nhiên cô gái nhỏ hơn không vui cho lắm, cô nhặt một cục đá dưới đất chốc chốc lại ném lung tung ra xung quanh.
Có thể là chơi một hồi đã chán rồi, cô liền mím môi đi vào trong.
Lúc bước vào sảnh lớn, thông qua chiếc gương treo. trên tường, cô liếc thấy một đám người vừa tiến vào đến cửa.
Nhìn thấy người dẫn đầu, cô gái lập tức giật mình
"Hả? Đó không phải là..."
Nửa năm không gặp, cô ngạc nhiên quay đầu lại, đang muốn đi tới chào hỏi.
"Các người định làm gì?" Bảo vệ của Tập đoàn Văn Sâm đứng khá đông ở cửa, lúc này thấy bọn họ không giống người đến chúc.
mừng lập tức đồng loạt xông lên trước.
Nhưng, đám người đó cũng không kiêng dè mà ra tay luôn.
Sạch sẽ lưu loát, trực tiếp vặn gãy cổ của tất cả bảo vệ thuộc Tập đoàn Văn Sâm.
"Á"
Nhân viên phục vụ đang ở sảnh lớn sợ hãi hét âm lên.
Cô gái kia cũng chợt tái xanh cả mặt, sợ đến nỗi vội vã chạy nhanh lên tầng.
Tới nơi rồi mà cô ta vẫn chưa tỉnh hồn. "Lại đây, mau ngồi xuống nào!"
Cô ta bước đến bên cạnh người nhà của mình, thế nhưng vẫn còn vô cùng hoảng hốt.
"Haiz, chủ tịch Văn vừa trở về, Thiên Thành lại sắp có thay đổi lớn rồi. Nhà họ Úc chúng ta cũng phải nắm lấy cơ hội, hai chị em các con đều xinh đẹp giống mẹ, đợi lúc cậu Văn trở về phải biểu hiện cho tốt vào đấy! Nếu lọt được vào mắt xanh của cậ
ậu Văn, nhà họ Úc chúng ta có thể lên như diều gặp gió rồi!"
Không sai, đây chính là ba mẹ con Tô Hồng và chị em Úc Kim Phi.
Hơn nửa năm nay, Úc Kim Phi thoạt nhìn thấy trưởng thành hơn khá nhiều.
Cô ta thấy tâm trạng của em gái không được tốt cho. lắm.
Cô ta lo lắng hỏi: "Kim Hương, em làm sao vậy? Sao. trông mặt em lại trắng bệch như vậy?”
Úc Kim Hương hoảng hồn: "Lúc nãy ở dưới tầng, ở dưới tầng... hình như em nhìn thấy anh ấy rồi!"
"Ai? Ai cơ?"
Tô Hồng hỏi.
Úc Kim Phi nhạy cảm hình như đã đoán ra được điều gì, cô ta hốt hoảng.
"Kim Hương, rốt cuộc là em đã nhìn thấy ai?"
Úc Kim Hương bỗng bật khóc nức nở, hiển nhiên cô ta bị dọa phát sợ: "Anh ấy! Anh ấy đã trở về rồi!"