Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1306: Xin hãy tha cho tôi




Người đàn ông đó chính là Trần Khiêm.
Còn cô gái bị truy đuổi kia chính là người vẫn đi theo Trần Khiêm, Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi lập tức òa khóc, cô ta lao về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn thấy Ngọc nhi đã chịu không ít khổ sở như vậy, anh cũng cảm thấy rất đau lòng.
"Ngọc Nhi, cô đã vất vả rồi, đừng sợ, tôi đã về rồi dây!"
Trân Khiêm nói xong bèn kéo cô ta lên cabin.
Ngọc Nhi khoác cánh tay của Trần Khiêm không chịu buông ra.
Thế nhưng không biết vì sao, nửa năm không gặp Ngọc Nhi ngày đêm nhớ mong người này, thế mà bây giờ được gặp cậu chủ, cô ta lại có cảm giác lạ lùng kho. hiểu.
Mà bây giờ, cô ta cũng không kịp nghĩ nhiều.
"Cậu chủ, Văn Sâm đã trở về, ngày hôm nay bọn họ đã bắt Trương Long Trương Hổ và Giám đốc Thẩm đi rồi, chúng còn cướp tài sản của chúng ta, Lam Nhi cũng bị dẫn đi mất. Những thứ này là toàn bộ tài liệu liên quan đến những sản nghiệp còn sót lại của chúng ta!"
Ngọc Nhi cầm theo tập tài liệu chạy trốn, cô ta dùng cả mạng sống cũng phải bảo vệ tài sản mà Trần Khiêm đã giành được.
"Lúc nãy tôi dã dặn bác Ôn điều tra, cũng đã rõ hết mọi chuyện, là lỗi của tôi đã biến mất tận nửa năm!"
Trần Khiêm lau nước mắt lăn trên má cô ta.
"Mẹ nó chứ, hóa ra là ông chủ Thiên Long à? Đừng có ở đó ấp ấp ôm ôm, mày trở về cũng đúng lúc lắm, xử lí chúng mày một thể luôn, khỏi cần chủ tịch Văn phải đích thân ra tay!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Lúc này, một kẻ cao to vạm vỡ xẵng giọng.
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp dứt lời.
Xi xì!
Thuốc hạ đứng cạnh Trần Khiêm đã lập tức ra tay.
Người đàn ông này chợt trợn trắng hai mắt.
Sau đó đầu của hắn cứ vậy mà rơi xuống đất.
"Áp
Ngọc Nhi thấy vậy, hoảng sợ lấy tay bụm miệng lại.
Văn Đào thì giật mình mình đứng bật dậy.
Đám người kia mang đến cho hắn ta một cảm giác rất khủng bố, hơn nữa thân thủ cực kì mạnh.
Văn Đào hắn ta chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
"Chủ... chủ tịch Trần, trong chuyện này có chút hiểu lầm. Tôi thấy, tôi thấy vân nên gọi ba tôi tới đi, anh và ông ấy tự đàm phán với nhaul"
Văn Đào phản ứng cực nhanh.
"Dù sao tôi cũng chỉ là thay ba mình làm việc thôi, anh giết tôi cũng vô dụng thôi. Tôi có thể trở về báo tin để ba tôi đích thân đến bàn bạc với anh!"
Hắn ta lại nói.
Thế nhưng, thấy Trần Khiêm vẫn không có ý trả lời lại.
Hắn ta càng ngày càng kinh hãi. Rồi quỳ rạp xuống trước mặt Trần Khiêm. "Chủ tịch Trần, xin hãy tha cho tôi!"
Văn Đào lúc này thật sự hoảng hốt, hắn ta điên cưồng nuốt nước bọt.