Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1298: Ông nội




"Lui ra đi!"
Giọng nói của ông lão kia mạnh mẽ như chuông đồng, ông vẫn quay lưng về phía hai người, chỉ giơ tay ra hiệu.
Bác Ôn trả lời xong bèn lui ra.
"Hình như chúng ta không hề quen biết nhau nhỉ?"
Trần Khiêm nói.
"Đúng, cháu không biết ông, thế nhưng ông lại biết cháu! Người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, cậu Trần Khiêm vang danh khắp chốn đó mài! À đúng rồi, ông quên mất, cháu còn tới ở rể nhà họ Úc, người ta vừa ý sự hèn nhát của cháu nên mới nhận cháu nữa!"
Sắc mặt Trần Khiêm đỏ gay.
Đúng thật là vì tìm được gốc nhân sâm vua mà anh đã chịu tủi nhục một phen, phải đến nhà người khác ở rể.
"Đó chỉ là việc riêng của cá nhân tôi, không nhọc ngài đây lo âu làm gì, mặt khác cũng cảm ơn một tháng này ông đã tặng đồ quý, giúp cho thực lực của tôi tăng cao.
Trần Khiêm gác cái đề tài này sang một bên.
"Việc của cá nhân sao? Ông thấy cháu đúng là chẳng biết xấu hổ, cháu làm mất hết mặt mũi nhà họ Trần rồi!"
Ông lão tức giận võ ghế đá, lập tức xoay người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ông lão trước mặt dù đã già nhưng vẫn tráng hai mắt lóe ra sự khôn khéo tỉnh anh.
Mang lại cảm giác của một cao nhân đắc đạo.
Chỉ là không hiểu vì sao, khi nhìn thấy ông lão này, trong lòng Trần Khiêm lại có một cảm giác kì lạ.
Dưới áp lực từ người ông lão, Trần Khiêm xẹt qua một chút xấu hổ.
Lập tức cúi đầu. "Ha ha hai"
Ông lão đột nhiên cất tiếng cười to: "Xem ra cháu trai ta vẫn còn biết chút liêm sỉ!"
"Cháu trai?". Đam Mỹ Cổ Đại
Trần Khiêm giật thót: "Ông là..."
“Thế nào, từ lúc cháu vào đến giờ chưa gọi lấy một tiếng ông nội nào đấy? Thằng ngốc này, ông là ông nội
Trần Điểm Thương của cháu đây!"
Vừa cười, ông lão vừa ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
"Ông là ông nội của cháu sao? Không... không phải ông mất tích rồi sao?"
Từ nhỏ đến lớn hầu như Trần Khiêm không được nghe chuyện kể về ông bà nội.
Chỉ là về sau anh lại nghe ba nói rằng ông nội mất tích, vài chục năm không có tin tức gì.
Ba cũng từng cho người đi tìm kiếm, nhưng đều không có kết quả.
Trong lòng Trần Khiêm cũng đã từng nghĩ, e rằng ông nội đã bất hạnh qua đời.