Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1296: Để anh giúp




"Không ăn, mang đi hết đi!"
Hôm nay, ông lão vẫn như thường, bưng mấy thứ kì lạ tới cho Trần Khiêm ăn.
Ông lão giật mình, ý hỏi Trần Khiêm làm sao vậy?
"Đến cùng là ai muốn tôi? Bốn đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc đâu? Còn cả ông lão dẫn tôi tới đây nữa, rốt cuộc là mấy người định làm gì? Bắt tôi tới đây rồi lại không chịu đến gặp là sao?"
Nín một tháng, Trần Khiêm sắp phát điên rồi. Anh lập tức đẩy ông lão lao ra ngoài.
Bọn họ không chịu tới gặp, nhưng nơi này dù gì cũng phải có người quản lí chứ.
Nghĩ vậy, Trần Khiêm liền đi ra bên ngoài.
Cả một tòa cung điện màu đen lớn như vậy, lúc này lại không thấy một bóng người.
Trần Khiêm đi mãi, đến rìa của một khu rừng liễu. Rốt cuộc anh cũng thấy được một bóng người. Đó là mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi đang đùa nghịch.
Nhìn kĩ lại thì thấy mấy cậu nhóc đang bắt nạt một cô bé con.
'Thấy Trần Khiêm đi tới, mấy đứa nhóc bị dọa chạy biến mất.
Chỉ còn lại cô bé ngồi co dưới đất khóc thút thít. Vừa khóc, cô bé vừa dùng tay vẽ vòng tròn trên đất. Trần Khiêm đi tới bên cạnh cô nhóc.
"Bé con không sao chứ?”
Cô bé giật mình hoảng hốt, ngẩng đầu ngó Trần Khiêm, bàn tay nhỏ bé rụt lại giấu ra sau.
"Nơi này sao lại có mấy đứa trẻ như bé vậy, anh còn tưởng chỉ có mấy người áo đen bịt mặt thôi chứ!"
Trần Khiêm cười khổ nói.
Nhưng hình như cô bé này rất sợ Trân Khiêm, chỉ ngơ ngác nhìn anh không nói gì.
Trần Khiêm cười cười, rồi mới từ trong túi áo của mình rút ra bọc nhỏ đựng mấy món đồ ăn vặt còn thừa lại.
"Bánh bích quy?"
Đôi mắt của cô bé sáng bừng.
Chép chép miệng thèm thuồng.
"Cho bé hết! Ăn đi nào!"
Trần Khiêm sờ sờ đầu nhỏ của cô bé. Anh lại nhìn sang hình cô bé vừa vẽ trên đất.
'Trần Khiêm cười nói: "Bé con, tranh của em vẽ gì vậy?"
Lúc này cô bé đã không còn sợ Trần Khiêm như trước.
Trẻ con mà, chỉ cần có đồ ăn ngon là được.
Cô bé lập tức chỉ vào bên trái nói: "Đây là mẹ của em, bên cạnh là cha, đứng sau chính là bà ngoại."
"Ba người đều sống cùng em trên đảo này sao?"
Trần Khiêm hỏi.
Không ngờ cô bé vừa vội vàng nhét bánh quy vào. mồm, vừa lắc đầu phủ nhận: "Mọi người không sống chung với em, họ bị các sư huynh ở đây chôn vào trong đất rồi, nói là phải ngủ rất lâu nữa!"
"Em đang chờ mọi người tới đón eml"
Cô bé nói.
Trần Khiêm nghe vậy hoảng hồn.
"Còn mấy đứa trẻ vừa nãy thì sao?"
"Chúng cũng giống như em, người nhà đều đang ngủ, chúng em sống ở trên đảo này." Cô bé nói đến đây, đã ăn xong một túi bánh.
Cô bé lại cố xé thêm một túi khác, thế nhưng cô bé còn nhỏ, xé mãi cũng không rách.
Trần Khiêm nhìn vậy, trong lòng dâng lên nỗi xót xa mơ hồ.
"Đừng vội, để anh giúp em.