Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1285: Kẻ thắng làm vua




“Là trước đây, lúc thầy Dư Giang với thầy Trần Khiêm vừa tới, hình như cô Thẩm Mộng có hứng thú với thầy 'Trần Khiêm nhưng cuối cùng không có kết quả. Sau khi biết được bối cảnh của thầy Dư Giang thì cô Thẩm Mộng đã chuyển sang nhiệt tình với thầy Dư Giang! Đến bây giờ đã xem thầy Trần Khiêm như người xa lạ rồi!"
Lý Ngưng Ngưng nói. “Hừ, đồ lẳng lơ, có gì hay chứ!” Úc Kim Hương bất mãn nói.
Cùng lúc đó, Thẩm Mộng với Dư Giang khoác tay nhau đi qua.
Tất nhiên Dư Giang cũng không chào hỏi gì với Úc Kim Hương rồi, hôm nay bọn họ đến đây với tư cách là khách quý mà.
Thẩm Mộng thì thoáng nhìn Trần Khiêm đang ngồi †rong góc.
Lúc trước nghe chuyện Trần Khiêm kết hôn với cô Cả nhà họ Úc.
Thực sự đã khiến Thẩm Mộng căng thẳng.
Nhưng sau đó nghe nói cách đối đãi với địa vị của Trần Khiêm, Thẩm Mộng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Chỉ nhìn Trần Khiêm ở trong góc một cái, sau đó 'Thẩm Mộng thu ánh mắt lại.
Vào một dịp như hôm nay, cô ta tội gì phải đi chào hỏi với một con chó canh cửa của nhà họ Úc chứ.
Sau khi tất cả đều đã ngồi vào vị trí. Buổi lễ cũng tiến hành rất đâu vào đấy.
Với sự xuất hiện của nhân sâm vua, bâu không khí của cả hiện trường như lên đến đỉnh điểm.
Nhìn nhân sâm vua trong tủ kính. Mắt của tất cả mọi người như phát sáng.
Ngay cả Trần Khiêm cũng không kiềm được mà nhìn nhân sâm vua này thêm vài lần.
“Quả nhiên có công hiệu rửa tủy thay xương, linh khí của nhân sâm vua tỏa ra hơi nóng!”
Trần Khiêm thầm thở dài.
Đồng thời trong lòng cũng ngứa ngáy khó kiềm được.
Giống với phần lớn những người đang có mặt ở đây, lúc này chỉ ước có thể lên cướp nó đi.
“Nhân sâm vua, báu vật vô giá, nhưng cho dù có đắt hơn nữa thì hôm nay tôi - Mã Hồng của Thái Đô cũng phải có được, ai dám cướp với tôi chính là không nể mặt tôi!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên với sắc mặt hơi đen đứng lên lớn tiếng nói.
“Trùng hợp thật, hôm nay tôi cũng phải có được. nhân sâm vua này!”
Lại có một thế lực khác gào lên nói.
“Anh dám giành với tôi? Có tin là tôi sẽ khiến anh sống mà không thể ra khỏi Thiên Thành không?”
“Tôi thực sự không tin!”
Thấy người của hai bên như sắp ra tay.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi nước M nhàn nhạt bước lên bục cao: “Hai vị, cớ gì mà phải nóng lòng thế chứ. Nói thật, hôm nay, những người ngồi ở vị trí phía trước đều không thiếu chút tiền này. Nhưng đã không thiếu chút tiền này vậy cho dù chúng ta có ra giá thế nào. đi nữa thì cũng vô ích thôi, hai vị có cãi nhau cũng chẳng tác dụng gì!”
Anh ta dùng tiếng Anh để nói.
Bên cạnh có phiên dịch của anh ta.
“Hừ, tên mắt xanh, cậu là cái thá gì chứ. Cậu nói xem nên làm thế nào?”
Ông lớn của Thái Đô - Mã Hồng nói.
“Nếu để tôi nói, thì tôi muốn nói là các thế lực lớn chúng ta cứ sòng phẳng đấu với nhau một lần đi. Tiền đã không thể là tiêu chuẩn nữa rồi, vậy thì cứ tranh đấu đi, kẻ thắng làm vua”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói.