Cậu Lưu cũng không phải kẻ ngốc, lúc này nghe thuộc hạ nói vậy thì bỗng chốc biết được lợi và hại trong đó.
Lập tức không nhiều lời nữa. Vê Tập đoàn Thiên Long của Trần Khiêm.
Quả thực thời gian này phát triển rất nhanh, đặc biệt là sau khi chiếm được năm thế lực ở trấn Tháp Câu. Mà khoảng thời gian này, những anh em dưới trướng Trương Long Trương Hổ bị Văn Sâm đánh chạy tán loạn trước đây cũng đã quay về được kha khá rồi.
Bây giờ, Tập đoàn Thiên Long ban đầu ở thị trấn Tháp Câu đã phát triển đến khu vực Thiên Thành rồi, đương nhiên việc này không thể thiếu sự giúp đỡ đắc lực của nhà họ Ngụy.
“Tập đoàn Thiên Long không hổ danh là ngựa ô trong ngựa ô mà, đúng là đỉnh thật!”
Lúc này, Mắt Kính ở bên cạnh Trần Khiêm nói.
“Sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Tập đoàn Thiên Long lại có thế lực mạnh như vậy ở Thiên Thành chúng ta nhỉ?”
Có cô gái tò mò hỏi.
“Chẳng phải là vì ông chủ của Thiên Long sao? Nghe nói là ngầu lắm, chỉ trong một hiệp mà người đứng đầu của năm thế lực đã đầu hàng rồi. Bây giờ ở Thiên Thành, trừ Văn Sâm vẫn chưa về ra thì cũng chẳng ai dám ngăn cản bọn họ cải”
Mắt Kính giống như hiểu rất rõ. Lúc này giải thích với mọi người.
Chuyện này có Thiên Long ra tay, đương nhiên không thành vấn đề rồi.
Dư Giang hăm hở, vênh váo đắc ý.
Cùng với mấy người nhóm Thẩm Mộng đến phòng hiệu trưởng.
Lúc đi ngang qua Trần Khiêm, Thẩm Mộng nhìn Trần Khiêm, nhưng chỉ khế lắc đầu.
Không thèm chào hỏi mà đi luôn.
Quả thực trước đây mình rất có thiện cảm với Trần Khiêm.
Dù sao bây giờ cũng đi làm rồi, đến lúc phải tìm người yêu rồi.
Từ cấp hai đến đại học, Thẩm Mộng luôn thuộc dạng nữ thần.
Cô ta muốn tìm người yêu, đương nhiên phải lựa chọn cẩn thận.
Mới đầu cảm thấy Trần Khiêm rất khôi ngô, cũng rất có khí chất.
Cho nên Thẩm Mộng rất có thiện cảm.
Lúc đó quả thật Dư Giang bị lu mờ trước Trần Khiêm.
Nhưng sau khi quan sát kỹ càng thì Thẩm Mộng mới phát hiện ra Dư Giang là ứng cử viên thích hợp nhất trong suy nghĩ của mình.
Còn Trần Khiêm thì có cũng được không có cũng không sao.
Thấy Thẩm Mộng đã thay đổi thái độ với mình.
Trần Khiêm chỉ cười khổ một tiếng chứ cũng không nói gì.
Nói một cách chính xác thì người hôm nay giải quyết rắc rối của bọn họ chính là mình.
Rõ ràng công lao đã bị Dư Giang cướp sạch rồi.
Ha ha!
Chuyện thế này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.