Nếu cô ta đối xử với anh ta như vậy, khẳng định sẽ sướng muốn chết!
"Đúng vậy đó cô Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi! Chà, vốn là tôi muốn mua một bộ quần áo, nhưng mà thẻ tín dụng của tôi hạn mức phải trên hai trăm nghìn tệ mới được!"
Trần Khiêm nhún nhún vai bất đắc dĩ.
"Gì cơ? Thẻ tín dụng của thằng ranh này có hạn mức trên hai trăm nghìn tệ?"
Nếu không phải idol của tất cả nhân viên phục vụ đang đứng ở đây, đánh chết bọn họ cũng không tin có chuyện này.
Dương Hạ trợn trừng mắt: "Trần Khiêm anh nói linh tinh, anh trúng thưởng tổng cộng hai trăm nghìn tệ, còn có hai trăm nghìn nào nữa, anh đây là định lừa ai?"
"Ai nói cho cô là tôi chỉ trúng hai trăm nghìn!" Trần Khiêm cười gượng.
Trên mặt Lâm Y Y vẫn lộ vẻ tươi cười, chỉ là, lúc nhìn thấy thứ Trần Khiêm muốn mua là một bộ quần áo chỉ dành cho phụ nữ, trong lòng Lâm Y Y thoáng qua một chút chua xót.
Đúng vậy, tầm nhìn của Lâm Y Y thực ra rất cao.
Hơn nữa cô ta cũng có nhiều yêu cầu rất khát khe với phẩm chất của một người.
Nhưng mà, khi một người đi đến một đỉnh cao nhất định, ánh hào quang sẽ giấu đi tất cả khuyết điểm của anh ta.
Người khác có thể không biết, nhưng Lâm Y Y lại rất rõ ràng.
Trần Khiêm là người thừa kế độc nhất của gia tộc lâu đời có số tài sản bãng một nửa của thế giới!
Cho nên, muốn nói đứng trước kiểu người có giá trị như Trần Khiêm, nội tâm không rung động là chuyện không thể nào.
"Cậu Trần, nếu cậu đã thích, vậy tôi tặng cậu mấy bộ đồ này, được chứ?"
Lâm Y Y nhẹ nhàng hít vào một hơi, vẻ mặt thản nhiên nói.
Trăm mấy chục nghìn tệ, với Trần Khiêm mà nói, chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông mà thôi.
"Vậy được, hôm nay không tiện rút tiền, quần áo tôi sẽ cầm trước, vài hôm nữa trả lại tiền cho cô sau."
Lúc này, người qua đường tụ tập lại đây ngày càng nhiều.
Trân Khiêm không tỏ ra khách sáo nữa.
Anh cũng không muốn bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình như vậy.
"Cậu Trần, để tôi tiên cậu." Lâm Y Y vừa dứt lời, nhẹ khoác tay mình lên cánh tay của Trần Khiêm, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi
người, hai người tay trong tay đi xuống lầu.
“Chuyện này...
Dương Hạ hoảng rồi.
Cô gái vừa rồi gọi Trần Khiêm là gì?
Cậu Trần?
Còn nữa, Trần Khiêm vừa rồi nói cái gì, thẻ của anh ta không thể chỉ trả cho số tiền dưới hai trăm nghìn tệ, việc này chứng tỏ trong tay Trần Khiêm còn có một khoản!
Vậy thì có thể khẳng định rồi.
Trần Khiêm không chỉ có vẻn vẹn hai trắm nghìn tệ, nhất định anh ta còn có nhiều hơn thế nữa!
Chỉ tính riêng hai bộ quần áo kia, tổng cộng cũng đã hơn một trăm nghìn!
Dương Hạ bỗng cảm thấy Trần Khiêm của hiện tại thật xa lạ
Lục Thần đứng ở đây thật quá xấu hổ, chỉ muốn kéo. Dương Hạ rời khỏi chỗ này.