Mặc dù Thiên Thành luôn hỗn loạn nhưng lại có đây đủ lục phủ ngũ tạng. Cơ sở y tế, vệ sinh hay giáo dục đào tạo đều có cả.
Trường này, ngoài sinh viên có hơi giống lưu manh ra thì cũng không có gì khác biệt.
Ðều là sinh viên cả.
'Trần Khiêm gọi một phần cơm, thêm một phần thịt một phần rau rồi tìm một chỗ ngồi ăn.
Đã rất lâu rồi không hưởng thụ cuộc sống thế này.
Làm một giáo viên lặng lễ trong trường thật sự tốt hơn làm ông chủ của nhóm Thẩm Vạn Sơn.
Trần Khiêm không khỏi cười khổ.
Nhưng cuộc sống an nhàn thoải mái như vậy có thể kéo dài được bao lâu chứ? Ôi!
Lúc Trần Khiêm đang ăn cơm.
“Tiểu Mộng, chúng ta ở bên này đi, tôi thấy cũng rộng rãi!"
Một giọng nam vang lên. “Không, ở đó là khu VIP, có thu phí chỗ ngồi!”
“Ha ha ha, không sao, buổi chiều có buổi họp, chúng ta tranh thủ thời gian, không thì tôi dẫn cô ra ngoài rồi!”
Chàng trai cười nói.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, là một nam một nữ, không phải ai xa lạ.
Chính là Thẩm Mộng với Dư Giang.
Hóa ra Thẩm Mộng nói cô ta có việc là muốn đi ăn với Dư Giang, Trần Khiêm thầm cười khổ.
Rõ ràng Dư Giang với Thẩm Mộng cũng thấy Trần Khiêm.
Bởi vì Trần Khiêm ngồi ở bên cạnh khu VIP. Ngồi ở khu VIP ăn cơm là một kiểu thể hiện địa vị.
Sở dĩ Trần Khiêm buồn tẻ ngồi ở đây là vì ở đây dễ hình thành sự tương phản rõ nét, cho nên thường sẽ không có ai ngồi đây cả.
Dư Giang coi thường, liếc nhìn Trần Khiêm đang cúi đầu ăn cơm.
Còn Thẩm Mộng thì hơi gượng gạo.
Rõ ràng vừa rồi Trần Khiêm cũng thấy mình rồi, trước đó mình hẹn anh ấy đi ăn cơm, cuối cùng đến trưa lại nói có việc, rồi lại đến đây với Dư Giang.
Bất kì cô gái nào gặp tình huống thế này, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ừ"
'Thẩm Mộng nhanh chóng sửa lại tóc, thu lại ánh nhìn, mỉm cười gật đầu.
“Đây chẳng phải là thây Trần Khiêm sao, sao thây ấy lại ngồi đây!?”
Lúc này, vài giọng nữ vang lên...