Lại nói về Trân Khiêm đưa mọi người quay lại trang viên.
Phía xa xa, nhìn thấy một đoàn xe dừng ở cổng. “Đây là ai vậy?” Thẩm Vạn Sơn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Là Ngụy Thanh Thư - cậu ấm nhà họ Ngụy đến đấy, xem ra đã có tin tức về thứ mà tôi muốn tìm rồi!"
Trần Khiêm cười khẽ.
Anh đưa Thiên Long đã được băng bó xong về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Ngụy Thanh Thư đang uống trà ở phòng khách.
Còn cầm theo một túi hồ sơ.
Rõ ràng trước đây không thể khiến cho một cậu chủ làm như vậy được, hiện tại chính là vì nể mặt Trần Khiêm.
Tiền Trần Khiêm gầy dựng chỗ đứng ở Tây Nam cũng là được Ngụy Thanh Thư giúp đỡ. Cho nên đương nhiên cậu ta biết chỗ ở của Trần Khiêm rồi.
“Thanh Thư! Đợi lâu chưa?”
Trần Khiêm đi vào, hai người chào hỏi nhau.
Mặc dù trước đây Ngụy Thanh Thư có hơi hống hách ngang ngược, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Khiêm đã nhận ra, nếu có thể được chế ngự được thì sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
“Không lâu!” Sau khi chào hỏi xong. Ngụy Thanh Thư đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu Trần, chuyện anh bảo ông nội điều tra cuối cùng cũng không phải uổng công vô ích rồi, đã tra ra được tung tích của nhân sâm vua rồi!”
Ngụy Thanh Thư lại uống một ngụm nước.
“Khu khụ, mặc dù tìm thấy rồi, nhưng nửa năm trước, cây sâm này đã bị người ta đào mất rồi. Nếu không phải ông nội tôi giăng lưới tìm được manh mối từ một người lái buôn nhỏ thì chỉ sợ là cả đời này cũng không tìm được!”
Ngụy Thanh Thư nói tiếp:
“Theo lời kể của người lái buôn thì nửa năm trước, vì thông thạo đường núi nên ông ấy được một nhóm người có thế lực thuê làm dẫn đường để đi tìm nhân sâm vua. Cuối cùng tìm được sâm vua ở một thung lũng sâu trong núi. Nhóm người đó đã trả cho người lái buôn một khoản lớn để bịt miệng, nhưng người lái buôn này chê ít, tuy không nói ra nhưng trong lòng thì bất mãn. Ông nội tôi đã cử rất nhiều người, móc nối rất nhiều đường đây, chỉ cần có liên quan thì sẽ điều tra một lượt, cho dù là tầng lớp dưới đáy hay thượng lưu của xã hội, cho nên người lái buôn mới nói chuyện này ra!”
“Nhân sâm vua đó đã rơi vào tay nhà họ Úc.” Ngụy Thanh Thư thấp giọng nói.
“Nhà họ Úc?”
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Ngoài nhà họ Ngụy chúng tôi thì đây là một thế lực kinh doanh giàu có khác ở khu Thiên Thành. Nhà họ Ngụy là chuyển đến đây, còn nhà họ Úc là người bản địa!"
'Trân Khiêm gật đầu: “Thông tin chính xác chứ?”
Ngụy Thanh Thư uống một ngụm nước: “Chắc chắn, hơn nữa ông nội tôi còn điều tra ra được chuyện nhân sâm vua rơi vào tay nhà họ Úc không chỉ có chúng ta biết, mà một số thế lực địa phương và thế lực ở bên ngoài dường như cũng nhận ra. Đã có rất nhiều thế lực. chú ý đến nhà họ Úc từ ba tháng trước. Ba tháng trước, vụ bắt cóc cô hai Úc Kim Hương của nhà họ Úc có lẽ có liên quan đến nhân sâm vual”
“Nhà họ Úc thật sự có tài che giấu đấy. Nhưng ai lấy được nhân sâm vua thì giống như lấy được quả bom hẹn giờ vậy, bỗng chốc bị người ta nhìn chằm chằm cũng là thường tình!”
Thẩm Vạn Sơn cười khổ nói.