Nhóm người Thẩm Vạn Sơn cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Được thôi! Rất sẵn lòng tiếp ông!”
'Trân Khiêm gật đầu.
Nhưng với kỹ thuật chơi bài luân phiên này, cho dù Văn Sâm có là một tay lõi đời đi nữa thì sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.
Chỉ mới một ván Văn Sâm đã thua rồi.
“Ông Văn khiêm nhường rồi, tôi thắng!”
Trần Khiêm lắc đầu cười nói.
Còn Văn Sâm thì sờ vào đồng hồ của mình.
Đột nhiên, rất nhiêu thuộc hạ xung quanh hành động.
Lần lượt lấy vũ khí ra, chỉa vào nhóm Trần Khiêm.
“Người anh em đúng là khá đấy, chỉ tiếc mạng này của tôi e là cậu không lấy đi được, nhưng mạng của cậu, có thể gửi ở chỗ tôi trước!”
Văn Sâm đứng lên cười lạnh lùng: “Ra tay!”
Nhưng sau đó lại thấy bóng dáng Trần Khiêm vụt qua.
'Thoáng chốc đã đến trước mặt Văn Sâm. Càng nhanh tay nhanh mắt, bóp cổ Văn Sâm.
Những người khác muốn ra tay thì cũng không dám ra tay nữa rồi.
Trân Khiêm khẽ dùng sức, xách Văn Sâm lên.
“Không muốn chết thì bảo thuộc hạ của ông cút hết ra ngoài đi!”
Trân Khiêm hung ác nói.
“Cút! Cút hết ra ngoài! Người anh em, cậu... cậu đừng làm bừa, phải biết ở đây là địa bàn của tôi!”
Văn Sâm vội xua tay, bảo thuộc hạ của mình rút lui.
Vậy lời ông từng nói, có giữ lời hay không, ông thua rồi thì giao mạng cho tôi!”
Trần Khiêm nói.
“Đừng! Đừng mà cậu bạn, tha cho tôi một mạng đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”
Văn Sâm vội vã xin tha.
“Đơn giản lắm, một mạng đền một mạng nhé. Khoảng thời gian trước, có phải các người bắt một người, anh ấy tên Trương Long, biệt danh là Thiên Long, anh ấy bị nhốt ở đâu?”
Trần Khiêm hỏi. “Hóa ra người anh em đến để cứu cậu ta, hiện tại cậu ta ở trong tay tôi, tôi thả cậu ta đi, cậu cũng phải giữ lời thả tôi đi!”
Văn Sâm vội nói.
“Bớt nói nhảm đi, mau giao người ra đây!”
Trân Khiêm tăng thêm sức lực.
“Cậu ta... Cậu ta bị nhốt dưới tầng hầm của sòng bạc, bây giờ cậu có thể cứu cậu ta, tôi nói thuộc hạ thả cậu ta ra là được!”
Văn Sâm cũng rất thẳng thắn.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Vạn Sơn đã cứu được Thiên Long đang hôn mê, người đầy vết sẹo ra.
BịchI
'Trần Khiêm thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Long thì tức giận, đá bay Văn Sâm khiến ông ta nôn ra máu, sợ hãi không thôi.
Nhóm Thẩm Vạn Sơn đều há hốc mồm.
Văn Sâm hung hãn như vậy mà ở trước mặt cậu Trần lại chẳng đáng một đồng? Đúng là phi logic mà!
“Dãn hắn theo, để hắn hộ tống chúng ta rời đi!”
Trần Khiêm tự mình cõng Thiên Long, sau đó áp chế cả Văn Sâm, mọi người lên xe rời đi.
“Tôi chỉ có cái mạng rẻ thôi, mọi người đừng giết tôi!”
Đến một bờ sông hoang vắng.
Văn Sâm quỳ xuống.
“Hừ, không ngờ Văn Sâm quát tháo cả Thiên Thành mà lại có bộ dạng thế này!”
“Đúng đấy, mẹ kiếp, rất nhiều người nghe thấy tên hắn đều sợ chết khiếp, hóa ra chỉ là một tên hèn vô dụng!”
Nhóm Thẩm Vạn Sơn cười khổ.