Cậu chủ, tôi thấy áo sơ mi của anh không hợp lắm, chỉ bằng chạy lên trước dừng xe lại, tôi xuống xe mua cho anh chiếc khác nhé?”
Đoàn xe đang đi trên đường.
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Trần Khiêm, lập tức cười hỏi.
“Không cần đâu, tôi cảm thấy rất hợp!”
Trần Khiêm nhìn nhìn rồi mỉm cười.
Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm đang nhìn thoáng qua trung tâm thương mại phía trước rồi bỗng nhiên chợt ngẩng đầu nhìn sang bên đó.
Bởi vì có một chàng trai trẻ đang bước vào cửa hàng.
“Sao vậy cậu chủ?”
Ngọc Nhi hỏi.
“Hình như tôi nhìn thấy bạn cùng trường, thật sự rất giống. Được thôi, dừng ở đằng trước đi, chúng ta đi trung tâm thương mại dạo!”
'Trần Khiêm nói ngay.
Xe dừng thẳng giữa đường.
Mà cho dù là đứng chặn đường thì ở thị trấn Tháp Cầu này, đa số các thế lực sẽ đi xe theo đoàn nên vừa nhìn đã biết là có nhân vật thế lực ra ngoài nên đồng loạt chạy bọc qua hai bên. E
Anh Trần dẫn Ngọc Nhi vào trung tâm thương mại. Bộp!
Bây giờ một chàng trai đang chọn tây trang, bỗng fdưng bị người ta vỗ vai.
Anh ấy giật mình, lập tức quay đầu nhìn.
Đầu tiên là ngơ ngác, sau đó thì vui vẻ.
“Mẹ nó!!! Lão Trần?”
“Dương Huy, là cậu thật này!”
Trần Khiêm cười nói.
“Lão Trần, cậu... cậu không sao chứ? Mọi người nói _ cậu mất tích xảy ra chuyện, thì ra, cậu chạy đến khu Thiên Thành! Tôi nói mà, có hỏi thăm thế nào cũng không hỏi thăm được tung tích của cậu!”
Dương Huy vui vẻ nói.
Anh ấy vỗ thật mạnh lên bả vai Trần Khiêm: “Gặp được cậu ở đây, đúng là tốt quái!”
“Đúng rồi Dương Huy, sao cậu lại đến đây?”
Sau khi tán gầu vài câu, Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
Nơi này cực kỳ phức tạp, ngoại trừ người dân địa phương bản xứ thì bình thường làm gì có ai chạy đến đây làm ăn phát triển.
“Khụ khụ, thôi đừng nhắc nữa. Bây giờ tôi đang làm việc trong một công ty nổi tiếng ở Hoa Hạ, không còn cách nào khác, đi công tác đến đây, haiz! Ở đây loạn quá chừng, người đi lại trên đường, trong số mười người thì đã có chín người cầm súng rồi!”
Dương Huy bất đắc dĩ nói.