Giờ phút này, phía Bắc Tập đoàn Thiên Long.
Tựa vào một ngọn núi lớn.
'Trên ngọn núi cao.
Đang có một đội người đi bộ xuyên qua rừng rậm.
Hơn một trăm người, chia làm năm đội, do năm anh em của Thẩm Vạn Sơn chỉ huy.
Ngọc Nhi và Lam Nhi mang hộp giữ ấm ra.
Nhìn về phía xa xa, cậu chủ đang ngồi uống trà trên ghế tắm nắng.
Sau lưng là hai vệ sĩ mặc tây trang, may giày da, đeo kính râm.
Trong đó có một người đang chắp tay sau lưng. Còn người kia thì bung dù che nắng cho cậu chủ.
“Cậu chủ, đây là canh nấm tuyết tôi nấu cho cậu! Cậu nếm thử đi ạ!”
“Lần sau không cần phải phiên như vậy nữa!” 'Trần Khiêm đặt tách trà xuống, khế mỉm cười nói. Nhìn Trần Khiêm, Ngọc Nhi cười ngọt ngào.
Cũng không biết tại sao mà dường như mỗi ngày trôi qua, khí chất trên người cậu chủ càng thay đổi.
Ví dụ như khoảng thời gian trước, cơ bắp trên người cậu chủ chưa to đến thế.
Nhưng vài ngày trước, bỗng dưng phình lên.
Trong khoảng thời gian này, cơ thể của cậu chủ mới trở lại hình thái ban đầu.
Tình huống thế này, Ngọc Nhi đã từng tận mắt chứng kiến hai lần.
Mà đúng lúc này. Bồỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Thấy Thẩm Vạn Sơn đang dẫn theo nhóm của anh ấy chạy về phía bên này.
Những người đằng sau thì đang khiêng một người. “Cậu chủ, lúc chúng em ở trên núi thì phát hiện người này. Xem ra đã hôn mê mấy ngày rồi, vết thương trên người rất nghiêm trọng, còn lại chút hơi thở cuối cùng nên em đưa anh ta về đây!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Vừa nói, vài đàn em đặt chàng trai đang thở thoi thóp này xuống đất.
Mà khi nhìn chàng trai này. 'Trần Khiêm nhíu chặt mày, lòng giật thót. “Rầm!”
Lam Nhi đang bưng khay chợt run lẩy bẩy, khay rơi xuống đất.
“Địa Hổ?”
“Anh Hổ”
Trần Khiêm chợt đứng lên.
Lam Nhi thì khóc lóc chạy qua.
Chàng trai đang thở thoi thóp này không phải ai khác, chính là Địa Hổ trong hai anh em Thiên Long, Địa Hổ.
'Trần Khiêm cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Địa Hổ...