“Không ngờ chẳng những võ thuật của anh xuất thần nhập hóa mà y thuật còn siêu phàm như vậy, Vạn Sơn bái phục!”
'Thẩm Vạn Sơn cung kính nói. Trần Khiêm khẽ lắc đâu, cũng không nói gì.
Bây giờ Thẩm Vạn Sơn nhìn thoáng qua đám anh em của mình.
Sau đó Thẩm Vạn Sơn gọi một cách cung kính: “Không biết sau này anh định làm gì, có thể cho anh em chúng tôi theo không? Anh đã cứu mạng của chúng tôi, anh em chúng tôi sẵn sàng đi theo anh làm trâu làm ngựa.”
Đúng vậy, ơn cứu mạng khó mà nói thành lời được, mà đám người Thẩm Vạn Sơn lại là người biết tình biết nghĩa.
Hơn nữa bây giờ đám người Thẩm Vạn Sơn đã không còn nơi nào để đi. Nếu có thể đi theo chàng trai tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lại cao cường, nói không chừng tương lai sau này sẽ xán lạn.
Mà hiển nhiên tất những người khác cũng nghĩ như: vậy.
“Tôi? Chị sợ sau này tôi phải ở lại khu tam giác này, tôi đã không còn nơi nào để đi nữa!”
Trần Khiêm cười gượng nói.
“Anh cũng không còn nơi nào để đi? Thế thì trùng hợp quá, mấy anh em chúng tôi cũng khá rành khu tam giác này. Ở lại bên cạnh anh, nói không chừng có thể giúp đỡ gì đó, anh thu nhận chúng tôi được không?”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Trần Khiêm trầm tư một lúc.
Bây giờ cái mà anh thiếu nhất chính là người, là thế lực của riêng mình, không biết đến khi nào anh mới có thể đủ sức để tạo dựng một thế lực cho riêng mình, đối đầu với Mạc Trường Không.
Nền tảng của đám người Thẩm Vạn Sơn này rất ổn, lại có nghĩa khí. Nếu sau này áp dụng phương pháp huấn luyện của bác Tần, thì việc đối phó với đám người Mộ Thanh, Mộ Thiên sẽ chẳng là gì cả.
“Nói thu nhận thì có hơi quá, tôi cũng xem bốn bể là nhà. Nếu như có thể thì chúng ta cùng nhau đi phiêu bạt, cũng rất tuyệt!”
Trần Khiêm cười nói.
“Thế thì hay quá!”
Đám người Thẩm Vạn Sơn vui vẻ.
'Trần Khiêm gật đầu.
“Đùng đùng đùng!”
Lúc này, mây đen bao phủ dày đặc, sấm sét vang
lên. Sau đó, trời mưa to như trút nước. Đám người Trân Khiêm ở lại trong hang động.
Một đám người, hiếm khi yên tâm nhìn ra bền ngoài hang động.
“Anh à, chúng ta cứ thế này cũng không phải là cách hay. Nếu muốn sinh tồn trong khu tam giác Thiên Thành này, chúng ta phải có sản nghiệp và thế lực của riêng mình mới được!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
'Trần Khiêm gật đầu.
Bây giờ mọi người đầu không có nơi nương tựa, trời đổ mưa to, còn phải trốn vào hang động.
Nếu cứ vậy mà sống ở khu Thiên Thành này, khó!
“Các cậu có cách gì hay không?”
Trần Khiêm quay đầu hỏi.