Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1221: Cảm ơn anh đã cứu mạng




Mà trên mặt Hắc Báo có vết thương đã rướm máu. Trời ơi! Cuối cùng lực và tốc độ này là bao nhiêu vậy?
Nếu cái này mà đâm trúng yết hầu hoặc ngực mình thì sẽ mất mạng ngay!
Mọi người kinh ngạc. Mà người ban nãy nói Trần Khiêm là phượt thủ bây giờ miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt: “Tuyệt thật đó"
“Hôm nay tôi phải ở đây một đêm, một là các người ra ngoài chém giết, hai là tạm dừng tay trước!”
Trần Khiêm nói.
Xé miếng thịt thỏ xuống bỏ vào miệng.
Hắc Báo nhìn chằm chằm, ánh mắt cực kỳ sợ hãi. “Chúng ta rút!”
Hắc Báo nói.
“Anh Báo!”
“Rút!” Hắc Báo phất tay dẫn người rút lui ngay.
“Anh Báo, chúng ta có mười mấy người, tại sao phải rút?”
Sau khi ra ngoài, đàn em hỏi.
“Ha ha, mười mấy người? Tao nhận được tin đã xác thực, mấy hôm trước Lý Hổ dẫn theo mấy chục thằng đàn em ra ngoài, trong một đêm đã bị giết sạch. Xác thì bị ném ra ngoài, chẳng ai còn sống!”
Hắc Báo nói. "Cái gì? Bị giết hết?"
“Ừ, hơn nữa cách chết cũng giống nhau, tất cả chúng nó đều chết trong vòng một chiêu. Trước khi chết, chúng nó còn đang trong tư thế bóp cò, còn về vũ khí sắc bén đã giết chúng nó, chính chính là nhánh cây! Chuyện này đang là chuyện nổi tiếng gần đây ở khu tam giác!”
Hắc Báo ứa mồ hôi lạnh. Bước nhanh hơn.
Câu này có nghĩa gì, đám đàn em đều hiểu.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lý Hổ cũng được xem là một nhân vật lớn, vậy mà bị một người giết chết dễ dàng.
Hơn nữa ban nãy mọi người cũng đều chứng kiến võ thuật của người trẻ tuổi ban nấy.
Chẳng lẽ, anh ta chính là hung thủ quét sạch đám người Lý Hổ?
Trời!
Thế thì ban nấy, đúng là nguy hiểm thật!
Lại nói đến trong hang.
Thẩm Vạn Sơn đứng lên một cách khó khăn: “Không ngờ trên đời này lại có người tài lánh đời, tôi tên Thẩm Vạn Sơn, cảm ơn ân cứu mạng của anh!”
Thẩm Vạn Sơn tôn trọng người trước mặt.
“Cảm ơn anh đã cứu mạng!”
Năm người còn lại cũng đồng loạt nói.
“Khách sáo, tôi cũng không có ý định cứu các người. Ban nãy, cùng lắm là tự vệ thôi.”
Trần Khiêm lắc đầu.
“Đúng rồi anh bạn, ban nấy anh nói không thể băng miệng vết thương của tôi lại, không biết là tại sao?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Trần Khiêm nhìn anh ấy.
Sở dĩ ban nãy anh lén cứu họ, cũng là vì anh xem trọng mấy cậu em này, rất có tình nghĩa.
Nếu chỉ đơn giản hai thế lực đang chém giết lẫn nhau thì Trần Khiêm chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Lập tức nói: “Anh nằm nghiêng xuống dưới, bây giờ tôi sẽ lấy đạn ra trước rồi hãng tính tiếp...