Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1218: Có chết thì phải chết chung




Từ trước đến nay, khu vực biên giới Tây Nam là một mảnh đất tam giác giữa các nước khác.
Cũng là nơi không có ai quản lý. Mà khu vực này, có rất nhiều thành thị, thôn trấn, cũng có tên riêng, được gọi là khu tam giác Thiên Thành. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tru𝒚ệ𝐧 tại ++ 𝑻𝚁UM𝑻 𝚁UYỆN.v𝐧 ++
Bởi vì nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, đúng là tự do tự tại như Thiên Cung.
Bởi vì không có ai quản lý nên tính tình người dân nơi đây rất hống hách, vô pháp vô thiên. Bởi thế đây là mảnh đất ngọn nguồn của các thế lực ngầm.
Rất nhiều thế lực.
Mà nhà họ Ngụy, chỉ là một phú thương ở mảnh đất này mà thôi.
'Trần Khiêm muốn đến đây, ngoài việc tìm kiếm nhân sâm vua ra.
Còn vì một nguyên nhân quan trọng.
Đó chính là tạm thời anh không thể quay về Hoa Hạ được.
Nơi vàng thau lẫn lộn thế này, người nhà họ Mạc khó mà dây dưa được, cho nên đây được xem như là nơi tị nạn, cũng là nơi dừng chân.
Mà nhà họ Nguy, anh cũng đã xem xét xong, anh không thể cứ qua lại một cách quang minh chính đại như vậy được.
Bởi vì dù gì bây giờ nhà họ Ngụy cũng là lợi thế duy nhất của mình.
Nhưng không phải lợi thế lâu dài.
Nơi này núi non trùng điệp.
Sau khi lái một đoạn, thì không thể tiếp tục sử dụng chiếc xe này nữa.
Trần Khiêm đành phải ném xe, đi bộ vượt núi băng đèo.
Khát thì uống nước suối trên núi, đói thì nướng gà rừng thỏ hoang.
Hơn nữa bởi vì rừng sắp có mưa, Trần Khiêm không có chỗ để đi nên anh dứt khoát tìm một hang động gần đó và chuyển một số lều vào, làm nơi ở ngắn hạn, đợi đến khi đường trên núi không còn trơn trượt nữa thì lại lên đường tiếp.
Chạng vạng hôm nay, rửa mặt ở dòng suối bên ngoài hang động.
Bỗng dưng nghe có âm thanh kịch liệt.
Vang lên ở nơi cách đây không xa, hiển nhiên là hai thế lực đang đấu súng.
“Không hổ là khu tam giác Thiên Thành, đi đến đâu cũng đều phải cẩn thận!”
Trần Khiêm rửa mặt, lắc đầu cười gượng.
Sạt sạt sạt!
Có tiếng đạp lên bụi cỏ.
Sau đó là tiếng bước chân.
Có người đang chạy như điên về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm liếc mắt, đội ngũ khoảng năm người, mặc đồ răn ri và trang bị đầy đủ.
Đang chạy trốn một cách chật vật. “Đại cai”
Bồỗng nhiên có một người bị thương té xuống đất, cực kỳ yếu.
Bốn người còn lại đều đồng loạt dừng lại bao vây.
“Tôi không chịu nổi nữa, đừng lo cho tôi, mọi người chạy mau đi, chạy maul”
“Không! Đại ca, tụi em không đi, mấy anh em chúng †a, có chết thì phải chết chung, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ” Một người nói.
“Khốn nạn, đồng ý với tôi, hãy sống thật tốt. Tôi ở lại cản bọn họ, các cậu đi nhanh đi!”
Người cầm đầu vả vào miệng người đang khóc lóc.
“Anh đánh em chết đi đại ca, anh có đánh em chết em cũng không đi đâu!”
“Đúng, tụi em cũng không đi!”
Những người còn lại vừa dụi nước mắt khóc ròng vừa nói.