Căn cứ theo những gì Hoàng Vĩnh Hào vừa nói, †rong nửa năm này, có thể hình dung bằng bốn chữ cảnh còn người mất.
Sau khi mình xảy ra chuyện, Mạc Kiếm đến Kim Lăng. Hoàng Vĩnh Hào nghe chuyện mình chết có liên quan đến anh ta nên dẫn người đến trả thù Mạc Kiếm. n Nhưng làm sao Hoàng Vĩnh Hào có thể là đối thủ ¿_ của Mạc Kiếm được.
'Vì vậy, Mạc Kiếm đã làm những người đã từng là bạn bè, thế lực của mình phải gặp nạn.
Người thảm nhất là Hoàng Vĩnh Hào, bị đánh gãy chân, ở đất Kim Lăng này, muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Cả gia đình nhà bác Hoàng cũng bị Mạc Kiếm hãm hại.
Những chuyện này, chị Trân Hiểu giận mà không dám nói gì.
Cho nên mới có cảnh tượng thế này.
Mà Bạch Tiểu Phi thì cũng đi chạy nạn, cả nhà dời đến chỗ khác, Tiểu Phi thì đi lính.
Còn cô nhóc Lâm Nhiên kia, sau khi gia tộc bị thủ hạ của Mạc Kiếm ép đến mức phá sản thì hình như đã đi làm y tá, bây giờ không biết đang ở đâu.
Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi.
Mà ngọn nguồn của tất cả những điều này, là vì mình, còn hung thủ là nhà họ Mạc.
“Nhà họ Mạc! Mạc Kiếm!” Mắt Trần Khiêm ánh lên sát khí.
“Anh, em làm anh mất mặt rồi, bây giờ em là một thằng tàn phế, ha ha!”
Hoàng Vĩnh Hào cười gượng nói.
“Gì mà thằng tàn phế, cậu yên tâm, anh sẽ chữa trị vết thương cho cậu, những tai ương mà nhà họ Hoàng gặp phải, anh cũng sẽ đền bù lại cho bác Hoàng!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Mà Hoàng Vĩnh Hào chợt lắc đầu.
“Đừng mà anh, đêm nay anh hãy rời khỏi Kim Lăng đi. Bây giờ thế lực ở Kim Lăng đã thay đổi, Mạc Kiếm kia không phải là Long Thiếu Vân, cũng không phải là những cậu ấm tầm thường. Anh ta rất lợi hại, mặc dù chúng ta còn thế lực như trước kia cũng không thể đấu lại anh ta!”
“Anh biết, cậu yên tâm đi, đừng lo lắng cho anh.”
“Vậy anh, anh cứ trốn tránh sự đuổi giết của nhà họ Mạc mãi, sau này anh định thế nào?”
“Ha ha, bây giờ chưa có ý định gì, đi bước nào tính bước đó vậy!”
“Anh, hay là em đi theo anh nha. Mình sát cánh bên nhau, cho dù chết cũng đáng, dù sao em cũng không muốn sống thế này, em sống còn không bằng chết nữa!”
'Trần Khiêm ngập ngừng một lúc.
Đúng vậy, bây giờ Hoàng Vĩnh Hào không có nhà, cũng bị Mạc Kiếm tra tấn đến mức không còn là con người.
Cứ vứt bỏ anh ta, Trần Khiêm cảm thấy không nỡ.
“Được, nếu đã vậy thì cậu cứ tìm một chỗ dưỡng thương trước đi, sau này cậu sẽ đi theo anh, hai anh em mình sống chết có nhaul”
Trần Khiêm nói.
“Vâng vâng, sống chết có nhaul”
Hoàng Vĩnh Hào cảm động nói.
Sau đó, Trân Khiêm đưa cho Hoàng Vĩnh Hào một địa chỉ, bảo anh ta đến biên giới Tây Nam trước, đến đầu quân cho nhà họ Ngụy. Mà anh cũng đã phái Tả Trung Đào đến đó nên tất nhiên vết thương trên chân Hoàng Vĩnh Hào sẽ không thành vấn đề.
“Còn anh thì sao?”
Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Anh? Ha ha, chờ anh giải quyết xong chuyện này đã...”