“A Tam có thể đi đâu được chứ, cậu ấy nói cậu ấy sẽ quay về mài! Cậu ấy đã hứa với tôi rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ thất hứa.”
Phương Di nói lẩm bẩm. “A Tam, cậu là người bạn duy nhất của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện, chúng ta đã giao ước với nhau rồi, tối nào cũng phải có mặt trong vườn hoa trong nhà để trò chuyện, cậu đi đâu rồi thế?” Phương Di nói.
Phương Di vừa nói, trong đầu vừa nhớ lại A Tam chất phác, dịu dàng, đối xử rất tốt với mọi người.
Mỗi lần nói chuyện với anh, anh đều nghiêm túc lắng nghe, đồng thời an ủi động viên cô.
Quả thật lần đầu tiên nhìn thấy A Tam, là vì cô ta thấy A Tam dễ bắt nạt, đồng thời muốn học thủ ngữ của anh.
Nhưng sau này, cảm giác đó đã từ từ thay đổi. Mới có mấy ngày, cô đã dần hình thành tính ỷ lại. Nhất là tối qua khi A Tam liều mạng cứu mọi người.
Điều này càng làm Phương Di khó mà quên được thanh niên này.
“A Tam, cậu đang ở đâu?”
Phương Di không thể chờ đợi được nữa, nên dứt khoát ngồi xuống tại chỗ.
Hôm nay trước khi quay lại đây, cô đã chạy tới núi Mông Sơn tìm thầy Tả, sau đó tới tìm Lâm Thắng Nam.
Thầy Tả nói A Tam vẫn chưa quay về.
Mà gia đình Lâm Thắng Nam thì chuyển đi nơi khác rồi.
Cô không biết rốt cuộc Lâm Thắng Nam có được cứu ra không, càng không biết tình hình A Tam như thế nào
. “A Tam, cậu không thể xảy ra chuyện được!” Phương Di tự lẩm bẩm.
Một lát sau.
Phương Di như người mất hồn, cũng không lái xe rời đi.
Gô ta định tới nơi khác tìm thử.
Cô ta tìm kiếm một thanh niên tên A Tam hơn hai mươi tuổi, người duy nhất làm cho Phương Di có định hướng trong cuộc sống.
Tuổi thơ cô ta đã mất đi rất nhiều thứ, cô ta không có bạn bè, nên không có tình bạn, cũng không có tình yêu.
Nhưng từ khi gặp được A Tam, cô ta cảm thấy mình đã tìm được mọi thứ rồi.
Cô ta không hề ghét bỏ khuôn mặt xấu xí của A Tam, cũng không chê A Tam là người câm.
Mấy thứ này đều không quan trọng.
Mà điều quan trọng là mỗi lần cô ta không vui, A 'Tam đều có thể ở bên cạnh cô ta, nhìn thấy anh, tâm trạng cô ta sẽ trở nên tốt hơn, bình tĩnh hơn.
Phương Di vừa nghĩ ngợi vừa đi qua đường.
“Brừmll!”
Đột nhiên một tiếng động cơ xe vang dội bên tai.
Lúc này Phương Di mới thu hồi tâm tư.
Cô quay đầu nhìn sang, một chiếc xe tải lớn đang chạy với tốc độ nhanh.
Tài xế đang ngủ gật, sau khi nhìn thấy người, anh ta bỗng phanh gấp lại.
Nhưng đã quá muộn. “Âm!” Một tiếng va chạm vang lên.
Trong nháy mắt cả người Phương Di bay ra ngoài, rồi đập mạnh xuống đất.
Điện thoại càng bay xa mười mấy mét, màn hình điện thoại vỡ nát.
Trên điện thoại còn treo một chiếc mặt nhỏ.
Chiếc mặt nhỏ này rất đáng yêu, trên đó là hình một người đeo mặt nạ rất giống với A Tam...