“Trần Khiêm, mày có biết mày mới làm gì không, bọn họ là người nhà họ Mạc đó. Chẳng lẽ nhà họ Trần của mày không muốn sống nữa à, bác trai nhà bọn tao sẽ san bằng nhà họ Trần của mày!”
Mạc Thanh Mạc Thiên cũng hơi kiêng ky.
Dù gì thì ngoài bác trai ra, còn ai có thể có sức lực đó?
Nên hai người lập tức nghĩ tới Mạc Trường Không.
“Quả thật bây giờ tôi cũng hơi kiêng ky Mạc Trường Không sẽ gây bất lợi cho nhà họ Trần của tôi, nhưng ông †a không hề biết rằng, lần này tôi là người giết mấy đứa cháu của ông ta.”
Trần Khiêm cười nói.
“Khốn khiếp, tốt nhất mày nên bó tay chịu trói đi, bằng không, tao chắc chắn sẽ bẩm báo với bác tao, nhà họ Trần của mày chuẩn bị hứng chịu lửa giận từ nhà họ Mạc đi.”
Mạc Thanh tức giận nói.
Trần Khiêm lắc đầu: “Các anh sai rồi, hôm nay mấy người có mặt tại đây sẽ không có ai thoát ra ngoài được. đâu.”
Đám người Long Bưu đã sợ mất mật.
Còn Mạc Thanh Mạc Thiên thì nghiến răng.
“Khốn khiếp, nhà họ Mạc bọn tao là ẩn tộc, trên người có sức mạnh huyết thống, một người tầm thường như mày sao có thể sánh lại được, hai anh em bọn tao. sẽ mang xác mày về.”
Hai anh em lao thẳng về phía Trần Khiêm.
Tất nhiên thực lực của hai người Mạc Thanh Mạc Thiên, không thể so với hai con cháu nhà họ Mạc khi nãy.
Dù gì cũng là người kế thừa huyết thống ưu việt của nhà họ Mạc.
Nhưng Trần Khiêm đã không còn là Trần Khiêm ngày đó nữa.
Nửa năm qua, ngày nào Trần Khiêm cũng tắm loại nước thuốc cực kỳ đặc biệt của bác Tần.
Ba tháng đầu, anh chỉ thấy sức mạnh trong người mình tăng vọt.
Rồi ba tháng sau, Trần Khiêm càng cảm thấy mình như thay da đổi thịt, nửa năm trước, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh trên người mình, ngay cả bản thân Trần Khiêm cũng bị sức mạnh của mình dọa sợ.
Cũng dựa vào điều này mà Trần Khiêm đã sớm không còn sợ hãi với nhà họ Mạc nữa, bởi vì Mạc Trường Không không thể giết mình dễ dàng như thế.
Nếu không phải vì bây giờ anh đang lo lắng răng mình không có cách nào cứu hết nhà họ Trần, liên lụy đến nhà họ Trần, e là Trân Khiêm đã sớm tìm Mạc Trường Không liều mạng rồi.
Nhưng nửa năm qua cũng có một chuyện làm Trần Khiêm rất ngạc nhiên và nghỉ ngờ.
Đó chính là bác Tần.
Bởi vì cứ cách nửa tháng, bác Tần sẽ đọ sức với 'Trần Khiêm một lần.
Mà mỗi lần hai người đánh nhau, Trân Khiêm luôn thiếu chút nữa là có thể đánh bại bác Tân trong một chiêu.
Anh tưởng rằng với sự cố gắng, chịu khó tập luyện trong núi sâu của mình.
Thì anh có thể đánh bại bác Tần trong một chiêu, hoặc nửa chiêu.
Nhưng nửa năm trôi qua, mình tăng trưởng thế nào thì bác Tần tăng trưởng thế đó, kết quả mỗi lần tỉ thí, anh đều thiếu một chút.
Sau này cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu rõ, mình hoàn toàn không thể thấy hết được thực lực của bác Tần.
Mà lúc này, mặc dù là hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên liên thủ với nhau.
Nhưng làm sao có thể là đối thủ của Trân Khiêm được chứ?
Qua mấy hiệp.
Rắc rắc!
Một tiếng vặn gãy cổ vang lên.
Mắt hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên trợn to.
Sau đó, miệng phun ra một ngụm máu tươi, quỳ luôn xuống sàn.