“Đùng đùng đùng
Theo những tiếng sấm rung chuyển trời đất, cuối cùng mây đen cũng bao phủ khắp bầu trời.
“Rào rào rào!” Sau đó là mưa to gió lớn bỗng kéo tới.
Tối nay mưa to xối xả, sấm chớp đùng đùng.
Thân hình của Trần Khiêm cũng biến mất dạng...
Tại nhà Tư Đồ.
“Sao thế? Chạy hết rồi à? Đã bắt được người làm nổ nhà kho chúng ta chưa, toàn bộ con tin của chúng ta đều chạy hết rồi à?”
Tư Đồ Hoằng tức giận nói với Tư Đồ Dương.
Lúc này, đại diện hai nhà Long Mạc cũng có mặt ở đây.
“Con vốn sắp bắt được mấy người Phương Kiển Nám rồi, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ. như bốc hơi khỏi thế gian, đột nhiên biến mất dạng, nhưng ba yên tâm, sớm muộn gì con cũng bắt được bọn họ thôi."
Tư Đồ Dương phủi nước mưa dính trên người rồi nói.
“Hừ, vịt đã tới miệng rồi còn có thể bay được, A Dương, sau này con bảo ba làm sao yên tâm giao hết sản nghiệp lớn như vậy cho con đây?”
Tư Đồ Hoằng tức gần chết.
Ông ta sống hơn nửa đời rồi, đây là lần đầu tiên để người khác vả vào mặt mình như vậy.
Đúng là mất hết mặt mũi.
“Ông Tư Đồ, ông đừng trách cậu Dương nữa, rõ ràng lần này có người ngầm giúp nhà họ Phương, trong ngoài kết hợp. Nhưng cho dù bọn họ cứu Phương Kiển Nám ra ngoài cũng vô dụng, vì bây giờ chúng ta đã khống chế được Phương Bất Đồng rồi, lúc này chúng ta phái thêm người tới, cho dù mấy người này có năng lực đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
Lúc này, người hai nhà Long Mạc đã đứng ra nói.
Tư Đồ Hoằng gật đầu: “Mấy vị nói rất có lý, haizz, chuyện này vẫn phải hy vọng hai nhà Long Mạc trợ giúp nhiều hơn mới được. Bỏ đi, dù gì cũng không gây ra bất kỳ tổn thất nào, đã khiến các vị không được uống rượu vui vẻ, nào nào nào, tôi đã chuẩn bị rượu và thức ăn lại rồi, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện đi!”
Lúc này, một tên đầy tớ vì tay chân luống cuống mà bất cẩn làm đổ một ly rượu.
Rầm!
Tư Đồ Hoằng tức giận đi tới cho tên tên đầy tớ một cái tát: “Mẹ kiếp, không muốn sống nữa à?”
“Tôi xin lỗi ông chủ, tôi xin lỗi ông chủ!” “Thật tức chết đi mất! Đúng rồi, bà chủ đâu? Chẳng phải lúc nãy bà ấy còn ở đây à? Hôm nay có khách quý tới chơi, cậu mau gọi phu nhân tới đây kính rượu đi.”
Tư Đồ Hoäằng tức giận lắc đầu.
'Tên đầy tớ này lập tức ôm mặt chạy ra ngoài ngay. Ra khỏi mật thất. “Nhổ vào!”
Tên đây tớ này nhổ nước miếng về phía cửa mật thất: “Lão già, sớm muộn gì ông cũng không được chết tử tế.”
“A Hồng, mau đi mời bà chủ tới đây!” Anh ta lập tức nổi giận gọi một cô hầu tên A Hồng.
Kết quả anh ta gọi mấy tiếng rồi, nhưng không ai trả lời.
Chỉ có một tiếng sét xé toang bầu trời là đáp lại anh †a.
Dọa anh ta sợ đến mức suýt ngồi bệch xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì thế? Người đâu rồi? Sao phòng khách không có ai hết vậy?”
Tên đầy tớ này ngạc nhiên. Anh ta nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Không biết từ khi nào, đèn bên ngoài sân đã bị người khác tắt hết rồi, trong sân tối đen như mực.
“Mẹ kiếp, sắm vệ sĩ để ăn hại à? Hay bị sét đánh hết rồi?"
Tên đầy tớ này nghỉ ngờ đi ra cổng biệt thự. “Đùng!”
Một tia chớp lóe lên.
Trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp sân vườn.
Mà tên đầy tớ cũng nhìn thấy rõ tình huống trong sân.
“ÁII"
Tên đầy tớ này lập tức sợ hãi hét lên thảm thiết...