Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1185: Thôi xong rồi




Trần Khiêm lập tức phất tay, dẫn mọi người xông ra ngoài.
Bọn họ xông thẳng ra sân sau.
Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy nhà kho của nhà Tư Đồ đang cháy ngút trời, còn lan sang mấy khu khác, dấy lên một trận cháy lớn.
Nhà Tư Đồ đã rối như tơ vò rồi.
Nhưng Trần Khiêm ra tay rất nhanh, rõ ràng vệ sĩ chủ lực của nhà Tư Đồ không đứng canh gác ở đây, hình như đã đuổi theo nhóm người Phương Kiển Nám rồi.
Điều này vừa khéo để mấy người Trần Khiêm điệu hổ ly sơn.
Cho dù trước cổng có mấy người canh gác, nhưng bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Khiêm.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều được Trần Khiêm dẫn ra ngoài sân.
Bọn họ chạy thẳng về phía Bắc thêm năm sáu trăm mét nữa.
Lúc chạy qua một khu rừng.
Bọn họ mới nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đang đợi bọn họ.
Trần Khiêm ra hiệu cho mấy người Phương Di leo lên xe rời đi.
Cuối cùng Phương Di cũng nhẹ lòng hẳn. “Không đúng, Thắng Nam đâu rồi?”
“Dương Dương, chẳng phải lúc nấy Thắng Nam chạy cùng cậu à? Sao không thấy bóng dáng cô ấy đâu vậy?”
Lúc chuẩn bị lên xe, Phương Di bỗng ngạc nhiên hỏi.
Giờ Trân Khiêm mới nhận ra, hình như Lâm Thắng Nam đã chạy đi đâu rồi.
Chuyện gì thế này? . Truyện Sắc
Trần Khiêm bảo Phương Di ngồi vào xe đi, còn mình thì chạy về tìm kiếm.
Mãi đến khi tới cửa tầng hầm, anh mới phát hiện tung tích của Lâm Thắng Nam.
Gô nhóc này đang trốn trong góc khóc lóc. Khi thấy A Tam quay lại đây.
Cô mới vui vẻ nói: “Anh A Tam, lúc nấy tôi... tôi bị vấp té, đầu gối tôi bị chảy máu rồi.”
“Cậu leo lên đi, để tôi cống cậu.”
Trần Khiêm bỗng lên tiếng.
Rồi cõng Lâm Thắng Nam lên.
Còn Lâm Thắng Nam thì cực kỳ kinh ngạc: “Anh A. 'Tam, sao cậu có thể mở miệng nói chuyện được thế? Chẳng phải cậu bị câm à?”
“Nhiều chuyện, sao thế? Ngay cả tiếng của tôi mà cậu cũng không nghe ra à?”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ.
Lâm Thắng Nam trợn tròn mắt: “Cậu... cậu là Trần Khiêm?”
“Đúng rồi, cậu thật sự là Trần Khiêm, từ buổi sáng khi nhìn thấy cậu, tôi đã thấy ánh mắt của cậu rất quen rồi, hơn nữa thân hình cũng rất quen.”
“Nhưng Trần Khiêm à, chẳng phải cậu... cậu xảy ra chuyện rồi à?”
Lâm Thắng Nam vô cùng nghỉ ngờ.
“Chuyện này nói ra rất dài, đợi cứu mọi người ra trước rồi hãng nói. Đúng rt tạm thời giữ bí mật chuyện thân phận của tôi giúp tôi nhé, tôi không muốn cho người khác biết, tôi đang xuất hiện ở Tây Nam.”
Trần Khiêm đồng thời căn dặn Lâm Thắng Nam. Lâm Thắng Nam gật đầu thật mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai tiếng sau. Bên Phương Kiển Nám.
Tình hình không mấy lạc quan cho lắm.
Lúc bọn họ nhân cơ hội hỗn loạn xông ra ngoài, vừa khéo chạm mặt Tư Đồ Dương đang dẫn người đuổi tới.
Lúc đó, bọn họ chỉ có thể chạy vào dãy núi phía Nam.
Mà Tư Đồ Dương vẫn dẫn người đuổi theo suốt dọc đường.
Mấy người Phương Kiển Nám, Hồ Tuệ Mẫn không biết mình đã chạy bao nhiêu đường núi rồi.
Cuối cùng cũng đường quốc lộ dưới sườn núi.
Nhưng bây giờ bọn họ đã sớm không phân biệt được vị trí nữa rồi.
“Kiển Nám, đây là đâu thế? Sao không có một thôn làng nào vậy, nếu cứ thế này, chúng ta muốn gọi điện thoại cũng khó đó.”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi.
“Chúng ta đã chạy lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết rõ đây là đâu nữa, dù gì chúng ta cũng không thể chạy dọc theo đường quốc lộ được.”
Phương Kiển Nám nói.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị chạy xuống đường quốc lộ bên dưới.
Âm ầm ầm! Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng động cơ. Tiếp theo đó là đèn xe được bật lên.
Bọn họ nhìn thấy phía trước xuất hiện hơn năm mươi chiếc xe.
Đã phủ kín con đường quốc lộ ở phía trước rồi.
Bên cạnh chiếc xe còn có mấy nhóm người mặc đồ đen đang đứng.
“Thôi xong rồi!”
Trong lòng Phương Kiển Nám và Hồ Tuệ Mẫn bỗng lạnh lẽo.
“Phía trước là cô Phương Kiển Nám à?”
Lúc này, có một người trông có vẻ là một cậu chủ trong nhóm người đi tới cười hỏi.