Giờ Phương Di mới nhìn thấy, trong phòng còn có mấy người Phương Kiển Nám, Từ Dương Dương, Lâm Thăng Nam và Thẩm Quân Văn đều bị trói tới đây.
“Phương Di, A Tam, hai người không sao chứ?”
Phương Kiển Nám bị trói trên một chiếc ghế, lo. lắng hỏi.
“Kiển Nám, em không sao, bọn họ... là ai vậy, sao lại to gan như thế?”
Phương Di vội hỏi.
“Ai à? Ha ha, còn có thể là ai nữa, bọn họ là chó của nhà Tư Đồ, là hạng người vong ân phụ nghĩa.”
Phương Kiển Nám tức giận mắng.
“Chúng mày cứ ngoan ngoãn ở đây đi! Lát nữa sẽ có người tới trò chuyện với chúng mày!”
Một người trong đó nói. Sau đó một nhóm người đi ra ngoài.
“Không ngờ vẫn còn gia tộc xây dựng một phòng mật thất thế này.”
Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.
“Đúng vậy, thảo nào trong tay mấy tên này còn có súng! Trong đó còn có mẫu mới nhất của chuyên khu nữa, hỏa lực cực kỳ mạnh”
Lúc này, Thẩm Quân Văn cũng nhíu mày nói.
Trần Khiêm nghe vậy thì nhớ ra, hình như Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mãn đều tới trường nằm vùng để điều tra vụ án.
Không ngờ lần nằm vùng này tới nửa năm.
Lúc đó anh còn tò mò không biết, hai người đang điều tra vụ gì.
“Xin lõi Thắng Nam, Dương Dương và Tuệ Mãn, tại chúng tôi mà các cậu bị liên lụy, nhưng mọi người yên tâm, tôi chắc chắn không để người nhà Tư Đồ làm tổn thương mọi người đâu.”
Phương Kiển Nám xin lỗi.
“Không sao đâu cô Phương, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách trốn thoát khỏi đây.”
'Thẩm Quân Văn bình tĩnh nói, cũng khá là phong độ.
“Haizz, nếu có Trần Khiêm ở đây thì tốt rồi, cậu ấy là người có bản lĩnh lớn nhất, nếu cậu ấy biết chúng ta xảy ra chuyện, chắc chản sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lâm Thắng Nam khóc lóc nói.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương gặp phải chuyện này, tất nhiên hai người phải sợ rồi.
Nhắc đến Trần Khiêm, tim mấy cô gái lại khẽ rung động.
Nhất là Phương Kiển Nám, vẻ mặt cô không khỏi buồn bã.
“Vô ích thôi, cho dù Trần Khiêm biết cũng không có tác dụng gì, bởi vì cậu ấy xảy ra chuyện rồi
Phương Kiển Nám nói.
“Hả? Cậu ấy xảy ra chuyện?”
Lâm Thẳng Nam, Từ Dương Dương và Hồ Tuệ Mẫn cùng nhau nhìn Phương Kiển Nám.
“Đúng vậy, đã hơn nửa năm rồi, đến giờ vẫn chưa biết sống chết."
Phương Kiển Nám nói.
“Sao có thể chứ..."
Lâm Thắng Nam không dám tin nói.
“Tôi nói rồi mà, sao đột nhiên công ty Vương
Tiểu Hoa lại đóng cửa chứ, hóa ra là Trần Khiêm xảy ra chuyện.”
Từ Dương Dương cũng hơi thất vọng nói.
“Hừ, đáng đời!"
Đột nhiên, giọng nói Hồ Tuệ Mẫn vang lên.
“Ai bảo lúc đó cậu ta phách lối như vậy, còn thích khoe khoang nữa, tưởng mình có tiền thì có thể muốn làm gì cũng được à? Nhưng giờ thì sao, người vô phúc chính là người vô phúc đó.”
Hồ Tuệ Mẫn nhớ tới một số chuyện nên không khỏi tức giận.