Trần Khiêm làm động tác tay, muốn hỏi cô bị thương thế nào.
“Là một người bạn của tôi không cẩn thận làm tôi bị thương, lúc đó là đại hội tranh tài Taekwondo, tôi vốn tưởng rằng anh ấy không lợi hại, nên nhất thời bất cẩn, bị anh ấy ném ra ngoài, rồi ngã xuống làm vai trái bị thương, từ sau lần đó thì đây chính là một tai họa ngầm.”
Trần Khiêm đang xoa bóp vai trái của cô, nghe cô nói vậy thì cơ thể chấn động.
Nếu mình nhớ không lầm thì anh chính là người đã ném cô ấy bị thương?
Không ngờ còn để lại một tai họa ngầm cho cô ấy.
Giờ cô ấy lại tới tìm mình chữa trị, không biết có phải ý trời hay không.
Trần Khiêm khoát tay, nói cô ta đừng lo lảng, sau khi anh châm cứu vài lần thì có thể khỏi hẳn.
“Thật sao? Vậy cảm ơn cậu nhé cậu A Tam, đúng rồi, tôi có thể không gọi cậu là cậu A Tam không, tôi cảm thấy như vậy không hợp lảm, tôi gọi cậu là A Tam nhé?”
Phương Kiển Nám khẽ cười nói. Trần Khiêm gật đầu.
“A Tam, ngày nào cậu cũng đi theo thầy Tả, có phải rất buồn bực đúng không? Sáng nay ở trên núi, tôi cũng nhìn ra rồi, cậu không có nhiều bạn, nên ít khi trò chuyện cùng người khác đúng không? Ngoại trừ Phương Di tung tăng nhảy nhót kia?”
Phương Kiển Nám hỏi. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy A Tam, đã làm một cô gái như Phương Kiển Nám nảy sinh sự đồng tình.
Hơn nữa A Tam tạo cho Phương Kiển Nám cảm giác rất chân thật.
Hoàn toàn trái ngược với các chàng trai khác.
Mặc dù Phương Kiển Nám ra đời muộn, nhưng cô nhìn người khá chuẩn xác.
Cô không hề nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn, xấu xa như các chàng trai khác, khi nhìn thấy mình từ trong mắt A Tam.
Điều này làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Vì thế, Phương Kiển Nám cũng thật lòng muốn trò chuyện với A Tam mấy câu.
Nhất là, A Tam không thể nói được, không thẳng thắn như Phương Di, nói hết những lời trong lòng mình ra.
Trần Khiêm lập tức gật đầu.
“A Tam, cậu luôn sinh sống ở thế giới bên ngoài, vậy cậu có hiểu được cảm giác yêu không? Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi thử thôi...”
Tối nay hai chị em nhà này sao thế? Sao cứ tìm mình nói đề tài này vậy?
Trần Khiêm läc đầu.
“Haizz, A Tam cậu chưa từng yêu đương à? Tôi cũng thế, nhưng tôi không chắc chắn, có phải là tôi đã thích một người rồi không, tôi càng không biết, mình đã bắt đầu thích anh ấy từ khi nào...”
Phương Kiển Nám khẽ nói.
Trần Khiêm thì lắng nghe cô nói.
“Tôi đang nghĩ, có phải là từ giây phút anh ấy ném tôi bị thương? Hay giây phút anh ấy cứu tôi nữa? Tim tôi đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh ấy rồi?”
“Á"
Vai cô ta bỗng đau nhói, làm Phương Kiển Nam khế kêu lên.
Trần Khiêm vội xua tay xin lỗi. “Tôi không sao, cậu cứ tiếp tục đi A Tam!”
Phương Kiển Nám cười nói.