Lúc này, Phương Di cũng đi theo Tả Trung Đào tới đây, rất nhiệt tình giới thiệu.
“Phương Di, em ăn nói kiểu gì thết”
Phương Kiển Nám thấy Phương Di nói thẳng ra vậy thì bất đắc dĩ, không khỏi lên tiếng.
“Không sao đâu, hôm nay em đã làm quen với A Tam trên núi Mông Sơn, bọn em chính là mới quen đã thân với nhau, mặc dù A Tam không nói được, nhưng bọn em có thể nói với nhau rất nhiều chuyện, đúng không A Tam?”
Phương Di cười nói, giống như cô và A Tam là bạn bè vậy.
“Aaal" A Tam vội gật đầu.
“Ha ha, để thầy Tả chê cười rồi, mặc dù Tiểu Di nhà chúng tôi hơi lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã có tình thương, lòng dạ lương thiện.” Phương Bất Đồng nói.
“Có thể thấy, từ nhỏ đồ đệ nhà tôi đã bị bỏng bên mặt, nên phải đeo mặt nạ từ nhỏ, nhưng mấy năm qua đã chịu khó cố gắng, cũng học được chút bản lĩnh, nên giờ tôi đi ra ngoài đều dẫn cậu ấy đi theo.”
“Thầy giỏi ắt có trò hay”
Phương Bất Đồng nói, rồi nắm tay thầy Tả, đi vào trong nhà họ Phương.
“Hừ, chị nghe thấy chưa Kiển Nám, ngay cả ông nội cũng khen lòng dạ em lương thiện.”
Phương Di bĩu môi nói. “Được rồi!"
Phương Kiển Nam khẽ lắc đầu cười khổ.
Còn thanh niên tên A Tam kia lại thầm trợn mắt với Phương Di.
Lòng dạ lương thiện cái rắm! Đó là vì cô ta chưa từng gặp người nào dùng tay để nói chuyện, nên tò mò muốn học thủ ngữ thôi, cô ta mà tốt với mình thế à.
Đúng vậy, A Tam chính là Trần Khiêm.
Vì tùy cơ ứng biến, Trần Khiêm không thể không thực hiện kế sách này.
“A Tam, để tôi cầm hộp thuốc giúp cậu!”
Phương Kiển Nám khẽ gật đầu với A Tam.
“Aal" Trần Khiêm vội khoát tay.
Nếu so sánh, vẫn là Phương Kiển Nám dịu dàng quan tâm hơn một chút, Trần Khiêm cũng không khỏi nhìn cô nhiều thêm.
Còn bệnh tình của ông Phương, thật ra trong một nháy mắt ban nấy, Trần Khiêm đã nhìn ra một chút rồi.
Kết hợp với mấy toa thuốc, rồi châm cứu mấy ngày liên tiếp thì có thể khỏi hẳn, cũng không có phiền phức gì.
Ý của Trần Khiêm nói với Tả Trung Đào cũng là tốt nhất nên ở lại nhà họ Phương mấy ngày.
Phương Bất Đồng nghe vậy thì cầu còn chẳng được.
Trần Khiêm thì nhân cơ hội này quan sát nhà họ. Phương, thậm chí là động tĩnh bên nhà Tư Đồ.
Nhưng điều khiến Trần Khiêm bất lực đó là... Con nhóc Phương Di kia như người bị bệnh, rảnh rỗi là chạy tới tìm mình, làm Trần Khiêm thật sự sắp phiền chết rồi.
“A Tam, cậu đang làm gì đấy?”
Buổi tối, Trần Khiêm đang đứng ở sân sau, trong đầu đang suy nghĩ chuyện được xem là hành động lớn bên nhà Tư Đồ kia.
Còn có nhà họ Mạc, lần này lại phái ra bao nhiêu người tới giúp đỡ nhà Tư Đồ đây?
Đúng lúc này, Phương Di nhìn thấy Trần Khiêm, cô ta chắp tay ra sau lưng, nhảy nhót tới chỗ Trần Khiêm.
Trần Khiêm không còn gì để nói.
“Aaal"
Trần Khiêm chỉ vườn hoa xung quanh.
“Ồ, hóa ra là cậu muốn ngắm cảnh à, hì hì, suốt ngày cậu chỉ biết học y thuật trên núi Mông Sơn, tôi nghĩ chắc chắn cậu chưa nhìn thấy vườn hoa đẹp thế này đúng không?”
“A at"
Trần Khiêm gật đầu.
“Thế này đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi, hay là cậu ở đây nói chuyện cùng tôi đi?”
Nói xong, Phương Di trực tiếp nắm tay Trần Khiêm.
Điều này đã làm Trần Khiêm không khỏi ngẩn người...