Cô gái nhìn sang, đúng là giống nhau như đúc.
Cô lập tức hốt hoảng nói: "Thế nhưng ông chủ, tôi đang cần tiền gấp, mẹ tôi lâm bệnh nặng, bây giờ cần dùng tiền ngay! Có thể trả cho tôi tám nghìn tệ cho miếng ngọc này được hay không?"
"Nghe giọng nói của cô, hình như không phải người ở Tây Nam chúng tôi, người từ phía nam tới? Sao, tới xin thầy Tả chữa bệnh hả?"
Cô gái gật đầu lia lịa.
"Haizzz, cô cũng là người đáng thương, nhưng mà giá tám nghì tệ thì tôi lỗ nặng rồi, như vậy đi, tôi thêm hai nghìn tệ nữa là năm nghìn tệ, nếu không đủ thì tôi cũng không giúp thêm được nữa!"
Ông chủ tiệm nói.
Cô gái suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng đồng ý: "Được, năm nghìn thì năm nghìn!"
"Này!"
Đúng lúc này, cô gái mang nặng tâm tình rối loạn bỗng nhiên bị ai đó vỗ vai một cái.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Khi thấy chàng trai đứng phía sau mình là ai.
Đôi mắt của cô gái trợn trừng thật to.
Vừa mừng vừa sợ.
"Trần Khiêm?"
"Thật là cậu sao... Trần Khiêm!" Cô gái kích động nhảy dựng lên.
"Hân Nhiên, xém chút nữa là tôi không nhận ra cậu rồi!"
Trần Khiêm sờ sờ đầu của Mã Hân Nhiên.
Cô gái này không phải người xa lạ mà chính là Mã Hân Nhiên.
Chỉ là mái tóc hiện tại của Mã Hân Nhiên hiển nhiên đã dài hơn rất nhiều so với trước đây.
Hình như cũng cao hơn một chút.
Anh vừa nghe thấy giọng của cô ấy đã cảm thấy rất quen thuộc.
Thế nhưng trong giấy lát Trần Khiêm vẫn không dám nhận người quen.
Nói ra thì từ sau khi anh rời khỏi Kim Lăng, anh cũng không còn gặp lại Mã Hân Nhiên nữa.
Chớp mắt đã qua nửa năm rồi.
Lúc trước khi còn đi học, Mã Hân Nhiên chính là người bạn tốt nhất của anh.
Cho đến bây giờ vẫn là vậy.
"Đã lâu không gặp!"
Trần Khiêm cười nói.
"Đúng đó Trần Khiêm, lúc trước tôi nghe Tư Dư nói, cậu xảy ra chuyện rồi, không rõ tung tích, thật không ngờ giờ lại gặp cậu ở Tây Naml"
Vành mắt Mã Hân Nhiên hơi ửng đỏ nói.
Cô ấy tiến lên ôm chầm lấy Trần Khiêm.
Trần Khiêm vỗ vỗ vai Mã Hân Nhiên: "Tôi không sao, không phải tôi đang rất tốt sao, được rồi, không phải cậu hợp tác cùng Hàn Tư Dư mở công ty sao? Sao bây giờ...?"
Trần Khiêm tò mò hỏi.
Mã Hân Nhiên lau nước mắt.
Đến lúc này cô ấy mới nức nở nói: "Trần Khiêm cậu không biết đâu, Tư Dư cô ấy... Tư Dư đã xảy ra chuyện rồi!"