Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1149: Hù dọa




Anh Bưu nghe lời ấy trừng to hai mắt, hoảng hốt nhìn về phía chàng trai.
Cái đệch, tên này biết thuật đọc tâm à?
Tại sao lời nói ra giống hệt suy nghĩ trong lòng mình vậy chứ?
Anh Bưu càng nghĩ càng sợ, ánh mắt nhìn về phía chàng trai phảng phất như đang nhìn ma quỷ.
"Anh, sao vậy được? Em nào dám chứ!" Anh Bưu hồi hộp trả lời.
"Để phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra, tôi phải có cái để làm bảo hiểm!"
Nói xong, chàng trai dùng hai tay nắm lấy căm của anh Bưu và cô gái, cạy miệng của hai người đó ra.
Ngón trỏ điểm vào miệng hai người đó.
"Đây...đây là cái gì? Cậu đút cái gì cho chúng tôi?"
Hai người đều hoảng hốt.
"Đây là cổ trùng! Bây giờ hai người cảm nhận một chút, có phải cảm thấy trong bụng hơi hơi đau nhói hay không?"
"Át"
Khuôn mặt của hai người đều tái xanh cả rồi.
Tập trung cảm nhận một hồi, hai người đều giơ tay ôm bụng, đúng là cảm nhận được cảm giác đau nhói mà chàng trai nói.
“Anh, tha mạng, xin tha mạng!"
Đến lúc này, cả anh Bưu và cô gái đầu hoảng sợ.
"Không có việc gì, tạm thời không cần tính mạng của mấy người. Mà hoàn toàn ngược lại, để thứ này đi vào trong cơ thể người được lợi lại là hai người. Ví dụ như anh, chứng thận hư của anh không đầy một tháng sẽ khôi phục bình thường!”
Chàng trai vỗ vỗ vai anh Bưu: "Hiện tại có cảm thấy vùng thận của mình ấm áp hay không?”
Anh Bưu thử cảm nhận, lập tức gật đầu thật mạnh: "Có có có, thật sự có!"
"Vậy là được, nhưng mà tôi phải nhắc trước tình huống xấu nhất, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Nếu như sau đó anh thật sự muốn trả thù, vậy thì thứ này lúc nào cũng có thể lấy mạng của mấy người, nó sẽ căn nát hết lục phủ ngũ tạng của các người, ngay cả nền y học tiên tiến cũng không có cách cứu chữa!"
Chàng trai nghiêm mặt nói.
Dọa hai người chân run cầm cập.
"Anh, em hiểu mà, em hiểu mài"
Hai người cùng gật đầu.
"Được rồi, đi đil"
Chàng trai lúc này mới nói.
Hai người sợ hãi đi tới trước, lập tức rút ra năm nghìn tệ, sau đó dẫn theo mấy tên đàn em chạy
nhanh như một làn khói.
"Đừng chạy mà, không phải ban nãy còn rất huênh hoang sao?"
Lý Mai chống nạnh đứng ở cửa mắng với theo.
Đếm đếm tiền, vui đến nở hoa rồi.
"Tiểu Khiêm à, may là nhờ có cháu, ha ha ha, cô lại kiếm thêm năm nghìn tệ rồi! Mấy kẻ như vậy phải có cháu ra tay xử lí mới được!"
Cô Mai nhìn thẳng vào chàng trai cười nói.
"Anh Trần Khiêm, anh mau nói xem, lần này anh dùng cách gì mà khiến anh Bưu đó sợ như vậy?"
Đúng vậy, chàng trai này không phải ai khác mà chính là cậu Trần năm xưa... Trần Khiêm!
Trần Khiêm lập tức lộ ra nụ cười mộc mạc vốn dĩ của mình, anh chậm rãi kể lại mọi chuyện.
"Phụt, anh không cho bọn họ ăn cổ trùng gì đó thật chứ?" Cô gái hỏi.
"Nào có, anh chỉ ấn vào mấy huyệt đạo trên cơ thể bọn họ, hù dọa bọn họ thôi!"
Trần Khiêm nhỏ tiếng, anh vừa cười vừa nói.
"Haizzz, với mấy kẻ như thế thì không còn cách nào khác, phải dùng trí như vậy, nếu không sau này sẽ trả thù qua lại không ngừng nghỉ!"
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu, sau đó như bỗng nhớ ra việc gì đó: "Đúng rồi, cháu quên mất một việc, cháu đi lấy đồ sẽ về ngay!"
Nói xong, Trần Khiêm liền vọt ra ngoài, cưỡi lên chiếc xe điện ba bánh nhanh chóng đi mất...