Anh Bưu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái bên cạnh cũng hơi sợ sệt.
Cô ta chỉ sợ chàng trai trẻ này cũng bẻ cánh tay của mình giống như vậy.
Lập tức đi theo bước chân anh đi ra phía sau nhà.
Đi đến một căn phòng ở đẳng sau. Rầm!
Chàng trai kia đóng cửa cái sầm. Dọa cho hai người phát hãi.
Không thể không đi vào rồi, vì cánh tay yêu quý của mình, không thì cứ thế này mãi sao.
"Tốt nhất là cậu tìm cách trị khỏi cánh tay của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu cũng không đi hỏi xem..."
Anh Bưu không muốn khí thế của mình bị dập tắt như vậy, lập tức lạnh mặt nói.
"Được rồi được rồi, vừa nấy tôi nói rồi, tôi biết mấy người rất giỏi, thế nên chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện."
Chàng trai ngắt lời hẳn ta.
"Ha ha, cậu chữa khỏi cánh tay của anh ấy thì bọn tôi sẽ không nhắc đến khoản bồi thường khác nữa."
Cô gái hống hách nói.
Bốp!
Chàng trai vung tay tát cô ta một cái thật mạnh.
Mạnh đến nối cô ta ngã sấp xuống đất.
Cô gái bị đánh đến lặng người, đầu từng trận ong ong.
Tiếp theo, chàng trai lại bẻ nốt cánh tay còn lại của anh Bưu.
Cuối cùng, cánh tay của anh Bưu biến hình, đau khổ lăn lộn trên mặt đất gào khóc.
Vẻ mặt vô cùng sợ hãi. "Mấy người muốn bồi thường gì đây?" Trong mắt chàng trai lóe lên một tia lạnh lão.
"Không... không cần, cậu thả chúng tôi ra, chúng tôi không cần bồi thường!"
Anh Bưu hoảng sợ nói.
"Hai nghìn tệ bồi thường thì sao?"
Chàng trai hỏi.
"Trả lại cho cậu hết, tôi... chúng tôi không cần!"
Đã bị cậu thanh niên này nắm trong tay, hai người vốn không hề có sức phản kháng.
Anh Bưu cũng không phải lần đầu tiên xông pha giang hồ, biết bản thân đã gặp phải kẻ khó nhẫn.
"Vậy là tốt rồi, mấy người đã tự nguyện, tôi cũng không ép nữa!"
Chàng trai nói. “Tự nguyện, tự nguyện!"
Chàng trai lập tức rút ra hai nghìn tệ vừa nãy từ trong túi của anh Bưu.