Tài sản tám trăm triệu trong mắt Trần Cận Đông không đáng gì.
Nhưng mà ông ấy ghét Mạc Kiếm.
Nhưng cũng vẫn là câu nói đó, hiện tại... không còn cách nào khác.
"Thế nào? Trần Cận Đông đồng ý sao?"
Bên ngoài, một cậu ấm chân vắt chéo, thản nhiên uống trà.
"Xin chào cậu chủ Mạc, ông chủ có nói, nếu cậu thích biệt thự Vân Đỉnh thì tặng cậu luôn, không cần mua bán gì hết!"
Quản gia ngoài miệng tươi cười, thật ra trong lòng đã muốn ăn tươi nuốt sống tên ranh này.
"Được, tốt lắm, xem như Trần Cần Đông biết điều!"
"Anh em, đi thôi, Nam Dương chán quá rồi, chúng ta đi Kim Lăng chơi vài ngày!"
Mạc Kiếm nghênh ngang dắt thuộc hạ rời đi. Cùng lúc đó. Trong một tiệm cơm nhỏ ở Tây Nam.
Một tiệm cơm giống kiểu nông trại.
Do vị trí tựa vào một ngọn núi lớn.
Phía kia của ngọn núi còn có một con sông vắt ngang.
Có thể nói là sơn thủy hữu tình.
Nên thường xuyên có khách từ khắp nơi đến tham quan.
"Hôm nay cậu phải nói cho ra lẽ, cậu có biết bộ đồ này đắt lắm không?"
"Gọi ông chủ đến đây, mẹ nó, xem ra cậu chán sống rồi!"
Một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, phấn son nồng đậm, năm lấy cổ áo một cậu thanh niên nhất quyết không buông!
Miệng chửi ầm lên.
Chuyện là nhóm người bọn họ cả nam cả nữ khoảng bảy tám người.
Trông vẻ cũng không tử tế gì lắm. Vào ăn cơm, kết quả, cậu nhân viên phục vụ không cẩn thận làm văng đồ ăn lên người một cô gái.
Sau đó mới có cảnh như thế này.
Chủ yếu là thấy người ta dễ bắt nạt.
"Thật xin lỗi, để tôi lau cho cô!"
Cậu thanh niên vội xin lỗi, rồi định đi lau.
Bốp!
Không ngờ, người phụ nữ kia tát bốp một cái lên mặt cậu thanh niên: "Mẹ kiếp, lấy bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người tôi, cái thứ cậu mà dám đụng vào người tôi, anh Bưu, xem thái độ của họ kìa!"
Người phụ nữ ngang ngược nói.
Cùng lúc nhìn về phía người đàn ông xăm hình rồng, đầu đinh một tấc.
Phich!
Gã đàn ông đi một cước vào bụng đạp văng cậu thanh niên bay ra, đụng liên tiếp mấy cái bàn.
Những người trong quán cơm lúc này đều ngơ ngác trước cảnh này.