Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1140: Học bản lĩnh




Bác Tần rút một điếu thuốc, lúc này mới nhàn nhạt hỏi.
"Bác Tần, có phải ông sớm đã biết đến nhà họ Mạc?"
Trần Khiêm phát hiện bác Tân chính là một nhân vật thần bí.
Khẳng định ông biết rất nhiều chuyện.
Bác Tần lần này lại sảng khoái gật đầu.
"Biết chút ít, nhưng nếu dùng cách nói của thanh niên các cháu, cái loại gia tộc ngốc này, ông cũng không có hiểu rõ!"
"Gia tộc ngốc?"
Trần Khiêm ngơ ngác.
"Chính là một gia tộc được tạo nên bởi một đám ngốc, tự xưng là ẩn tộc. Khỉ họ, với thể chất của bọn họ, cũng xứng xưng ẩn tộc?"
Bác Tần cạn lời lắc đầu.
"Cháu đã được chứng kiến bản lĩnh của bọn họ rồi, nhà họ Trần chúng cháu canh gác cẩn mật, cao thủ không ít, nhưng mà Mạc Trường Không dẫn theo vài người đột nhập vào như chốn không người!"
"Được rồi được rồi? Cao thủ mà cháu nói là
Thiên Long Địa Hổ đúng không? Ha ha, Thiên Long Địa Hổ cũng xưng cao thủ mà không biết ngại sao?"
Bác Tần bất đắc dĩ khua tay. Trần Khiêm không nói gì.
Suy tư một hồi mới ngẩng đầu hỏi.
"Bác Tần, ông có biết về Hội Thái Dương không?"
"Hội Thái Dương? Cháu hỏi cái này làm gì?" Bác Tần hơi giật mình.
Cho nên Trần Khiêm càng muốn hỏi đến nơi iến chốn
"Biết một chút, nhưng mà ông không có ý coi thường nhà họ Trần các cháu với cả nhà họ Mạc kia, cả cháu nữa, đều nên triệt để từ bỏ ý định kia đi!"
"Tại sao?" Trần Khiêm hỏi.
"Cháu bây giờ biết càng ít càng tốt, cháu trai, cháu có còn luyện năm chiêu kia với lại phương pháp thở không?"
Bác Tân nhìn Trần Khiêm cười nói. "Vẫn luyện!"
Bác Tần gật gù: "Vậy sau này cháu có ý định gì không?"
Trần Khiêm thở dài: "Bây giờ cháu không một xu dính túi, còn bị Mạc Trường Không truy bắt, không đi đâu được, chỉ có thể đến cậy nhờ ông!"
"Ha ha, vậy cháu tính toán đúng rồi, cháu trai, nói thật, nếu cháu không đến tìm ông thì sớm muộn ông cũng đi tìm cháu, đây là duyên phận của hai chúng ta. Vậy đi, sau này cháu cứ ở với ông, không lâu sau, ông sẽ cho cháu hiểu vì sao gọi nhà họ Mạc là gia tộc ngốc!"
Bác Tân xoa đầu Trần Khiêm.
"Đúng rồi bác Tần, cháu còn có một câu hỏi!" "Hỏi đi!"
"Sao lúc trước ông lại tìm tới cháu, không thể là vô duyên vô cớ được?”
Kì thực Trần Khiêm luôn nghi ngờ điểm này.
"Vẫn là câu nói kia, vấn đề này trước hết khoan hỏi đến, đợi đến lúc thích hợp, ông sẽ nói cho cháu biết! Sau này, cháu cứ yên tâm ở lại đây với ông, theo ông học tập!"
"Học? Học cái gì?" Trần Khiêm hỏi.
"Học bản lĩnh chứ gì! Cháu trai ngốc của ta ơi! Còn chưa hiểu vì sao mình đi đến bước đường này hả. Nếu cháu có chút bản lĩnh thì có chịu để Mạc Trường Không truy đuổi khắp nơi như đuổi chó vậy không? Lúc rời đi ông đã nhắc nhở cháu rồi!"
Tần Nhất Phàm bất lực nói.
Đúng vậy, ngày đó bác Tần đi có dặn mình, có tiền thôi không đủ, phải có bản lĩnh.
Mà mình lại không có thời gian đi học, với lại cảm thấy không cần thiết phải đi học.
Cho đến khi bị Mạc Trường Không truy đuổi phải chật vật chạy trốn, Trần Khiêm mới phát hiện, bản thân mình trước đây chỉ có tiền, còn lại chẳng có gì hết...