Trần Khiêm cũng không có chỗ nào để đi, đành ở lại đợi.
Không còn tiền, anh phải đến đây làm công. Trần Khiêm muốn tìm một công việc ổn định.
Nhưng đến thành phố Khánh bị vây bắt, giấy tờ tùy thân đều mất hết.
Hơn nữa, Mạc Trường Không dò la khắp nơi tìm tung tích Trần Khiêm.
Những nơi quá công khai, Trần Khiêm không thể đi, đành phải vậy đã.
Cũng vừa hay khiến Trần Khiêm cảm nhận cảm giác lang thang đầu đường xó chợ.
“Tân Noãn?”
Mà vừa thấy cô gái này, Trần Khiêm cũng đã nhận ra ngay.
Cô ta là bạn gái của Tiểu Béo - người luyện taekwondo.
Mấy ngày nay, đọc tin tức trên mạng, bởi vì sự sa sút của mình mà công ty lữ hành của Tiểu Béo cũng phá sản.
Thật là đứt cọng tóc, nhức toàn thân.
“Ha ha, không ngờ gặp cậu ở đây, sao hả, nghe nói công ty của cậu và tên béo chết giãm kia phá sản rồi, cậu ta giờ đi làm hướng dẫn viên du lịch. Cậu còn thảm hơn, lại lưu lạc đến tận công trường của chồng tôi làm việc vặt!”
'Tân Noãn che miệng cười.
“Ô, cậu Lý, cô Tần, hai người quen tên nhóc này sao?”
Quản đốc cung kính khom lưng chào hỏi.
“Không có chuyện của ông, đi chỗ khác đi!” Tân Noãn lạnh lùng nói. Quản đốc lập tức chạy cun cút.
Sau đó Tần Noãn khoanh tay, nhìn Trần Khiêm từ đầu đến chân đánh giá:
“Ôi, thật sự nhìn không ra, lúc đó vẻ vang là vậy, bây giờ lại thành ra bộ dạng này. Đúng rồi Trần Khiêm, không phải cậu giả vờ đến để trải nghiệm cuộc sống chứ?”
Tân Noãn có chút nghi hoặc.
Dù sao Trần Khiêm cũng đã hai lần làm cô ta mất mặt.
“Không có việc gì tôi đi đây!”
Trần Khiêm đưa mắt nhìn sang, nhiều nam nữ công nhân trong khu công trường đều đứng ngóng chuyện.
Anh lo lắng mình bị phát hiện.
Liền muốn đi.
“Đi cái gì mà đi chứ, cậu không được đi, nói sao thì chúng ta cũng có quen biết mài”
Tân Noãn đột nhiên nắm lấy cổ áo Trần Khiêm.
Xem ra, Trần Khiêm thực sự đã quay về làm một kẻ nghèo hèn.
Ha ha ha, Tần Noãn thật sự cảm thấy dễ chịu vô cùng.
“Đến đây đến đây, đều đến đây hết đi, để tôi giới thiệu với mọi người đây là anh Trần Khiêm!”
Tân Noãn vẫy tay gọi mấy người công nhân ở công trường.
Những cô gái kia mặc đồ bảo hộ.
Rõ ràng mới tốt nghiệp đại học không lâu. Đều che miệng nhìn Trần Khiêm giếễu cợt. “Trời đất, sống như vậy thà chết còn hơn!”
“Đúng vậy, nhưng người ta cũng cố gắng ra ngoài kiếm cơm mà”