“Ha ha, đến bây giờ anh cũng không hiểu tôi là người phụ nữ như thế nào.
Dương Hạ đẩy Trần Khiêm một cái. Sau đó cô ta thở dài.
“Trần Khiêm, nói thật cho anh biết, lần này tôi bắt anh không phải để lập công!”
“Tôi có thể tha cho anh một con đường sống, chỉ cần anh cúi đầu nhận sai, tôi sẽ thả cho anh đi!”
Dương Hạ nắm chặt tay nói.
Những người đi theo cô ta là thế lực mà cô ta gây dựng được từ khi đến nhà họ Long.
Tất nhiên đều nghe theo cô ta. “Cô... Cô thả tôi đi?”
Khi nghe nhưng lời này, Trần Khiêm có chút bất ngờ.
Quả thực, vì một số việc mà anh ghét Dương Hạ nên đã làm cô ta tổn thương mấy lần.
Lần này rơi vào tay cô ta, Trần Khiêm vốn tưởng rằng so với rơi vào tay của Long Tông Sơn cũng chẳng khác gì.
Vậy mà, Dương Hạ lại nói muốn thả mình đi.
Dương Hạ tuy hận Trần Khiêm, muốn anh lao đao, sống không bằng chó.
Nhưng Dương Hạ tuyệt đối không muốn thấy anh bỏ mạng.
Loại tâm lý này hơi phức tạp, nói đúng ra là, không muốn người ta sống tốt, nhưng không nhẫn tâm thấy người ta bị tổn thương!
“Đúng vậy, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi tôi, làm tôi động lòng mà thả anh đi!
Dương Hạ nói.
Trần Khiêm nghĩ ngợi, Dương Hạ trong tình huống này còn có thể nói ra những lời như vậy. Mà trước đây anh nhẫn tâm với cô ta.
Trần Khiêm nảy sinh cảm giác áy náy.
“Thôi được Dương Hạ, nếu hôm nay cô thật sự thả tôi đi, vậy thì trước đây tôi trách nhầm cô. Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa này!”
“Hừ, ai thèm anh ghi lòng tạc dạ gì? Cút đi!”
Dương Hạ khoanh tay, quay đầu đi nhìn về hướng khác.
Còn thuộc hạ của cô ta thì lui ra nhường một lối đi cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm khẽ gật đầu chào Dương Hạ rồi chạy lẹ.
“Đợi đãi”
Dương Hạ gọi giật Trần Khiêm lại. “Sao thế?”
Trần Khiêm hỏi.
“Trần Khiêm, lần này anh đi, chưa chắc sau này có thể gặp lại, tôi muốn nhắc nhở anh, nhà họ Mạc đó rất ghê gớm, hơn nữa, nếu họ đã muốn thôn tính nhà họ Trần thì chỉ còn là chuyện sớm muộn, họ cũng sẽ không buông tha anh. Sau này anh cẩn thận một chút. Nhà họ Long bây giờ chỉ là chó săn của nhà họ Mạc. Sau này nhà họ Mạc còn đi tìm bắt anh! Nếu lần này anh thực sự chạy thoát được, hãy sống mai danh ẩn tích đi. Lỡ nhà họ Trần có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng quay về!”
Dương Hạ nói. “Tôi biết, cảm ơn cô, Dương Hại” . Đam Mỹ Hài
“Còn nữa, anh biết vì sao tôi tha cho cậu không?”
Dương Hạ hỏi.
“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi trải qua nhiều chuyện tôi mới phát hiện ra, năm ấy anh là thật lòng yêu tôi, mà tôi thì lại không biết trân trọng đến cùng!”
Mắt Dương Hạ ươn ướt.
“Ừ, sau này cô cũng bảo trọng, tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Khiêm quay lưng rời đi.