Nghĩ về khoảng thời gian hơn sáu tháng qua, lòng Trần Khiêm dạt dào cảm xúc.
Giống như đang nằm mơ.
'Từ một sinh viên nghèo bần cùng trở thành cậu ấm số một.
Mà bây giờ, ha ha, còn nghèo hơn trước. Tuy nhiên, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, Trần Khiêm hiểu rằng mình bắt buộc phải hy sinh như vậy.
'Trần Khiêm không hề sợ những ngày tháng khổ SỞ.
Trần Khiêm chỉ sợ mình không còn được được thấy mặt trời ngày mai.
Bến tàu, dù đã nửa đêm nhưng vẫn đông người.
Trần Khiêm vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn. Ít cũng phải mười mấy người bám theo mình. Lễ nào đêm nay mình phải chết tại đây? Trần Khiêm nằm chặt tay thành nằm đấm.
Lúc đó không sợ hãi, nhưng thời khắc cái chết sắp cận kề, Trần Khiêm vẫn muốn được sống.
Lúc này, Trần Khiêm bước nhanh hơn.
Mười mấy người phía sau, không ai tầm thường
Sắp đuổi kịp Trần Khiêm đến nơi.
Kít...
Đèn xe chớp nháy, tiếng phanh xe ken két. Trên một con phố lớn dọc bến cảng.
Trần Khiêm cố trốn chạy nhưng bị đuổi dồn đến trung tâm.
Sau đó cửa xe mở ra.
Một nhóm vệ sĩ áo đen bước xuống.
Người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Long Tông Sơn.
Ba của ba cậu ấm nhà họ Long.
“Ha ha, đây là cậu Trần sao? Vội vàng đi đâu thế?”
Một tia hung ác lướt qua trên mặt Long Tông Sơn
“Nghe nói cậu Trần hôm nay tuyên bố rời khỏi nhà họ Trần, chúng tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chúng tôi tin rồi."
Long Tông Sơn nói.
“Long Tông Sơn, ông hẳn đã đợi tôi rất lâu rồi nhỉ. Đừng phí lời, muốn bắt muốn giết gì thì tới luôn bill
Trần Khiêm cau mày.
“Cậu Trần, nếu như không phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, cậu biết không cậu Trần, hiện tại tôi có thể lột da rút gân cậu kính Thiếu Vân trên trời!"
Long Tông Sơn oán giận rống lên, hai mắt đỏ lừ như máu.
“Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Long Tông Sơn vẫy tay.
Đám thuộc đi về phía Trần Khiêm.
“Âm ầm ầm
Lúc này, đột nhiên tiếng động cơ xe mạnh mẽ truyền tới.