“Mẹ, có phải là ác quá rồi không. Trần Khiêm cũng không phải dễ chọc, đặc biệt là Trần Hiểu, một khi chuyện xảy ra rồi thì chúng ta...”
Trong phòng. Dương Diệp lo lắng nói với Quách Như.
Quách Như hừ lạnh nói: “Đâm lao thì phải theo lao, hết cách rồi. Đã quyết định giành quyền thừa kế nhà họ Dương để không bị nhóm Dương Tiểu Bối trấn áp, cho nên không còn cách nào cả. Chỉ cần Trần Khiêm chết, vậy thì chúng ta không còn đối thủ nữa rồi.”
“Thậm chí, nói không chừng sản nghiệp khổng lồ ở phía Bắc mà nhà họ Trần cho Dương Tiểu Bối cũng từ từ rơi vào tay chúng ta thôi!”
Quách Như nói.
“Bây giờ chỉ hi vọng A Sinh đừng làm chúng ta thất vọng thôi. Trần Khiêm vô cùng tin tưởng A. Sinh!”
“Lỡ như bị phát hiện thì làm thế nào?”
“Yên tâm, loại độc này không màu không mùi, cho dù có phát hiện thì nhiều nhất cũng chỉ tra ra được A Sinh thôi. Nhưng lúc đó A Sinh có thể nói gì được sao?”
Quách Như hơi híp mắt lại, hung ác nói. “Con hiểu rồi!”
Đột nhiên lúc này.
Rầm một tiếng.
Cửa bị người ta đạp ra.
Một nhóm người mặc đồ đen xông thẳng vào.
“Các người làm gì vậy?” Quách Như với Dương Diệp hoảng sợ.
Bọn họ không kịp nói chuyện đã bị những người _ đội khăn trùm đầu màu đen dẫn đi rồi.
Những người như Hậu Bình có rất nhiều thủ đoạn để hành hạ người ta.
Dương Diệp với Quách như chịu đựng chưa được nửa tiếng đã vô cùng sợ hãi rồi.
Thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Trần Khiêm, cho dù là bọn tôi làm, nhưng người muốn hại cậu là Long Thiếu Lôi. Kế hoạch này là hắn ta bày ra, hơn nữa hiện tại Tiểu Bối ở trong tay hắn, bọn tôi không còn cách nào cả, nếu không làm theo lời hẳn thì hắn sẽ giết bọn tôi!”
Quách Như sợ hãi vội nói.
Quả thực là bà ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của Trần Khiêm rồi.
Vốn dĩ còn cho rằng, với tính cách của Trần Khiêm thì khi không có đủ bằng chứng thì sẽ không làm bừa.
Nhưng Trần Khiêm đã nghi ngờ hai người họ từ lâu rồi.
“Mợ Cả, mợ đừng nghĩ là đẩy hết trách nhiệm lên người Long Thiếu Lôi thì các người sẽ không có chuyện gì. Ngày mai, tôi sẽ thông báo cho bà ngoại, bà ngoại biết nên làm thế nào để trừng phạt các người
“Còn nhà họ Long, tôi lại càng không bỏ qua cho bọn họi”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Long Thiếu Lôi giấu Tiểu Bối ở đâu?” Cuối cùng Trần Khiêm hỏi...
“Con đàn bà đê tiện, cuối cùng mày có kí hay không?”
Trong một nhà máy hoang vu khuất bóng. Ánh đèn mờ tối.
Lúc này, Long Thiếu Lôi đang trói chặt Dương Tiểu Bối trên một chiếc ghế đẩu.
Bên cạnh có người của hắn ta trông coi. “Họ Long kia, anh từ bỏ đi!"
Dương Tiểu Bối tức giận nói.