“Làm phiền bác Sinh rồi! Bà ngoại cháu thế nào. rồi?"
Trần Khiêm hỏi.
“Rất buồn, vừa nãy cứ khóc mãi, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi!"
Bác Sinh nói.
Bưng canh sâm đến trước mặt Trần Khiêm. Trần Khiêm cầm canh sâm lên đặt bên miệng. Bác Sinh mở miệng, nhưng vẫn không nói. “Phải rồi bác Sinh, trước khi cháu đi, cháu nhớ là Tiểu Bối có nói với cháu, con bé sẽ giúp nhà họ ` Dương giải quyết chuyện khoản vay bên ngoài lần này. Khoản vay bên nhà họ Long xử lý thế nào rồi? Tiểu Bối chưa kịp xử lý thì đã gặp chuyện sao?”
Trần Khiêm đặt canh xuống, bất thình lình hỏi. “Hả?”
“Chưa... Thưa cậu Trần Khiêm vẫn chưa, còn chưa kịp giải quyết đã xảy ra chuyện rồi!”
Bác Sinh nói. “Được, cháu biết rồi, bác về nghỉ ngơi đi!” Trần Khiêm cười.
“Cậu Trần Khiêm, cậu uống canh sâm đi cho nóng!”
“Vâng!”
Bác Sinh đi ra ngoài, Trần Khiêm nhìn theo với một nụ cười mỉm.
Hậu Bình lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi điều tra lão này!”
Trần Khiêm nhìn canh sâm, sau đó lắc đầu nói: “Cả đời bác Sinh trung thành, cần cù, hơn nữa sẽ không nói dối đâu, tôi nghĩ bác ấy làm thế này chắc chắn là có điều khó nói!”
Trần Khiêm đổ canh sâm vào thùng rác.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm chẳng biết gì ngày xưa nữa rồi.
Anh đã từng thấy trái tim con người xấu xí đến thế nào rồi. Cũng đã trải qua việc nguy hiểm hơn thế này.
Chỉ là, anh không muốn tin, người của nhà họ Dương có liên quan đến việc này.
Cho dù là nhà Quách Như mà mình chẳng có bao nhiêu tình cảm.
Nhưng, dù sao cũng là bậc cha chú họ hàng của mình.
Trừ khi tìm được bằng chứng chắc chắn, nếu không Trần Khiêm cũng không muốn làm đến mức kia.
Thậm chí bây giờ Trần Khiêm khua chiêng múa trống, cũng là vì muốn một số người biết lỗi của mình mà sửa sai.
Nhưng hiện tại, rõ ràng có người đã điên cuồng tới mức làm hại cả mình rồi.
Vậy có nghĩa là muốn ép mình dùng thủ đoạn mạnh hơn để giải quyết chuyện này.
“Không cần điều tra nữa, ép họ nói ra sự thật cho tôi!”
Bởi vì bây giờ Trần Khiêm hiểu, ngay cả mình mà bọn họ còn dám hại thì chỉ sợ Tiểu Bối lành ít dữ nhiều.
Dù sao thì trước đây Trần Khiêm chỉ cảm thấy, có thể bọn họ muốn lấy được một số lợi ích thôi, sẽ không làm gì Tiểu Bối cả.
Nói thế nào thì cũng là người một nhà mà, không đến mức phải anh chết tôi sống chứ?
Nhưng rõ ràng Trần Khiêm đã sai rồi.
Thật sự là anh phải chết thì tôi mới sống! “Vâng!”
Ánh mắt Hậu Bình khựng lại.
Sau đó nhìn vào khoảng tối của căn phòng. Vài tên thuộc hạ sắc mặt lạnh tanh.
“Đi theo tôi!”
Một nhóm người đi thẳng ra cửa.