“Quá khứ? Ha ha, năm đó bà đối xử với Ngọc Bình như vậy, lại còn hại ba của Tiểu Bối thành như thế. Tình cảm giữa Ngọc Bình với anh Năm của nó vô cùng thân thiết, Ngọc Bình chắc chắn sẽ hận bà, hận người làm mẹ này!”
Bà cụ nói trong nước mắt.
“Đâu có, thực ra mấy năm nay mẹ cháu nhớ bà lắm. Có thể là bà không biết, năm nào mẹ cháu cũng đến đây thăm bà rất nhiều lần!”
Trần Hiểu nói. truyện ngôn tình
Bà cụ nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên.
Quả thật trong lòng rất cảm động.
Vô cùng hối hận vì năm đó mình còn trẻ, bảo thủ lại truyền thống.
Nếu không thì gia đình hòa thuận vui vẻ, tốt biết bao, cũng không có chuyện hôm nay nhà họ Long đến tận cửa.
“Với lại bà nội, cô cũng luôn nhớ đến ba cháu, tìm cho ba cháu rất nhiều bác sĩ, còn tài trợ cho Tiểu Bối đi học nữa!”
Tiểu Bối cũng nói.
“Tài trợ cho Tiểu Bối đi học?”
Bà cụ nghe thế thì nước mắt lại rơi.
Đúng vậy, cháu gái ruột của mình, đường đường là cô chủ nhà họ Dương lại khó khăn đến mức đi học cũng không xong, mình thân là bà nội lại không hề hay biết!
Hổ dữ không ăn thịt con!
Bà cụ nhìn lại một đời, mình theo đuổi danh lợi mà hoàn toàn quên mất sự ấm áp của tình thân!
“Mẹ xin lỗi Ngọc Bình, bà xin lỗi Tiểu Bối và cả ba cháu nữa. Càng xin lỗi hai chị em Trần Hiểu Trần Khiêm, ôi!”
Đêm nay, cả nhà nói chuyện đến tối muộn.
Lúc này, có người vui vẻ có người buồn rầu!
Choảng!
“Rượu, cho tôi rượu!” Trong quán bar, có tiếng vỡ của chai rượu. Có một thanh niên say bí tỉ hét lớn.
“Cậu Dương, cậu đã uống nhiều lắm rồi, không thể uống thêm nữa đâu! Về nhà đi!”
Nữ quản lý quán bar nói.
“Chát!”
Dương Diệp đưa tay tát vào mặt nữ quản lý: “Mẹ kiếp, ngay cả cô cũng coi thường tôi sao? Được lảm, giờ ai cũng có thể coi thường tôi, đưa rượu cho tôi!”
Anh ta hét lên.
Nữ quản lý che mặt, oán hận liếc Dương Diệp.
Sau đó ra ngoài lấy rượu.
Lúc cầm rượu quay lại.
Có vài người ngăn cô ta lại.
“Cậu... Cậu là cậu Long?”
Nữ quản lý bất ngờ nói.
“Đưa cho tôi, không có lệnh của tôi thì không ai được vào!”
Cậu Long cầm lấy chai rượu.
Đương nhiên là có thuộc hạ rút ra một xấp tiền ném cho nữ quản lý.
“Vâng vâng vâng!” Nữ quản lý vội gật đầu. “Cậu Dương, rượu của cậu đây!” Long Thiếu Lôi đem rượu vào. Dương Diệp đang định cầm lấy. Lúc này mới híp mắt nhìn: “Sao lại là anh?” “Ha ha, tình hình hiện tại cũng chỉ có tôi là đến đây thăm cậu thôi! Cậu nhìn cậu bây giờ đi, đường đường là cậu Dương mà lại sa sút thành bộ dạng này à!”
Long Thiếu Lôi lạnh lùng cười nói.
“Hừ, cậu thì ngon lắm chắc? Con mẹ nó chẳng phải cậu ở nhà họ Dương chúng tôi bò ra ngoài như một con chó sao? Ha ha hai”
Dương Diệp cười lớn.
Ánh mắt Long Thiếu Lôi khựng lại: xem ra cậu phải tỉnh táo hơn mới được!
Cậu Dương,
Râầm! Cửa bị đạp ra.
Mười mấy tên thuộc hạ xông thẳng vào...