Ninh Phàm cười khổ, vừa lắc đầu vừa nói. "Anh Phàm, anh có bạn gái chưa?"
Bấy giờ, một cô bạn cùng ký túc xá ngồi bên cạnh Triệu Nhất Phàm không kìm được lòng hỏi.
Hỏi xong thì tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên.
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ, sau đó nhìn Triệu Nhất Phàm: "Chào các cô gái xinh đẹp, rất vui được quen các em!"
"Chào anh!" Triệu Nhất Phàm tụt rè cười. Sau đó, Hứa Nam bắt đầu giới thiệu lần lượt từng người.
Đến cuối cùng, Hứa Nam nghìn Trần Khiêm ngồi ở một góc chẳng nói tiếng nào.
Anh ta chỉ vào Trần Khiêm rồi nói: chính là Trần Khiêm!"
"Anh Phàm, cậu ta Ninh Phàm đang định bảt tay với Trần Khiêm, nghe câu này xong thì bất giác nheo mắt:
"Hả? Là Trần Khiêm bị tên nhóc Lục Thần cướp bạn gái xong còn đi đưa Durex cho nó nữa ấy à?"
Hứa Nam cười lạnh nói: "Chính là cậu ta!"
Ngay lập tức, sắc mặt của Ninh Phàm trở nên thú vị, rồi rút bàn tay vốn định bắt tay với Trần Khiêm.
Anh ta lại chuyển sang vỗ vai Trần Khiêm:
"Người anh em Trần Khiêm, ha ha, từ lâu đã nghe danh của cậu. Tôi đã gặp bạn gái cũ Dương Hạ của cậu rồi, rất xinh đẹp, tôi ở đây thay mặt cho anh em của tôi đã cướp bạn gái cậu xin lỗi cậu nhé!Đúng rồi, sau này nếu cậu đến phố thương mại Kim Lăng chơi thì cứ nói tên tôi ra, sẽ được giảm ba mươi phần trăm đấy!"
Ninh Phàm thản nhiên nói để tỏ ý xin lỗi của mình.
"Anh Ninh Phàm, nhắc tên của anh cũng không có tác dụng gì, vì tên nghèo mạt này vốn không mua nổi đồ ở phố thương mại!"
Lúc này, mấy cô gái ngồi bên cạnh Triệu Nhất Phàm che miệng cười nói.
"Thì ra là vậy, tôi thất lễ rồi! Trước đây nghe Lục Thần nói cậu ấy thích bạn gái của một tên nghèo, tôi còn cho rằng bạn gái của cậu ấy cũng chẳng đẹp gì đâu. Nhưng lúc đến trường các cậu gặp thì thấy rất xinh đẹp, thế nên theo bản năng tôi mới cảm thấy Trần Khiêm là một người rất giàu có!" Ninh Phàm vừa cười vừa nói.
"Sao có thể, ha ha... Hứa Nam cười lớn: "Lúc đầu anh Phàm đề xuất ý kiến cho tên nhóc Lục Thần, bảo hẹn cô gái xinh đẹp Dương Hạ kia ra, dùng tiền mà đập vào mặt. Kết quả Lục Thần chỉ cần dùng nửa tiếng nói chuyện weixin là đã cưa đổ rồi!"
Lúc này, đám bạn cùng phòng của Trần Khiêm đã giận đùng đùng rồi.
Ngay đến cả Mã Hân Nhiên cũng tức giận. "Các anh có ý gì? Có tiền hay lắm à?"
Dương Huy đứng dậy quát.
Mí mắt Ninh Phàm hơi giật một cái: 'Cậu bạn, vấn đề không nằm ở tiền. Bây giờ, ai có thể yêu chiều bạn gái nhất, thì người đó xứng đáng có được người đẹp! Nào người đẹp Triệu Nhất Phàm nói xem anh nói có đúng không?”
Lúc này Triệu Nhất Phàm vẫn luôn quan sát Ninh Phàm.
Ninh Phàm xử lý việc ổn thỏa, vô cùng phong độ.
Cộng với ấn tượng không tốt về Trần Khiêm, cô ta gật nhẹ đầu.
Cô ta đã từng gặp Dương Hạ, loại người như Trần Khiêm hoàn toàn không xứng.
"Có phải các người nghĩ người nghèo thì nên chết đi không? Nghèo thì không phải là người à? Các người có tiền thì có thể phá hoại tình cảm của người khác sao? Có thể tùy tiện lấy người khác ra làm trò đùa à?"
Lúc này, Trần Khiêm vẫn luôn nhẫn nại đứng dậy.
Mắt anh đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm.
Giận không kiềm được mà nhìn Ninh Phàm.
Bọn họ vẫn luôn đùa bỡn mình, chế nhạo mình.
Vốn dĩ Trần Khiêm định nhịn, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mã Hân Nhiên.
Nhưng giờ khắc này đây, anh không thể nào nhãn nhịn được nữa!
Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm đầy chán ghét, con người này không những nghèo mà còn nhỏ nhen đến mức. này, người ta nói có mấy câu mà cũng không nhịn được à?
'Thoắt phát, Hoàng Mao ở bên cũng tức giận.
"Trần Khiêm, đệch mợ mày dám nói vậy với anh Phàm à, mày ra vẻ cái gì?"
Để thể hiện mình trước mặt Ninh Phàm.