"Ai mà nghèo hèn như vậy trời. Đây là nơi nào mà đi gọi khoai tây chiên với mì?"
Anh vừa nói xong, cả phòng ăn đều giật mình theo đó là những lời khinh bỉ không ngơi miệng.
"Tôi đi chuẩn bị liền đây!"
Chị quản lý lại không dám chậm trễ.
Trần Khiêm ăn mấy món này chỉ vì không muốn bị bọn họ nói ra nói vào, bởi vì anh hoàn toàn có thể gọi mấy món như lần trước.
Nhưng bây giờ chỉ cần ăn đại thôi.
Nhưng mà Tô Mộc Vũ lại thích thú nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười cười: "Ở bên đó nếu ăn không no cậu có thể sang đây ăn một chút mì!"
"Được!"
Nhìn thấy Trần Khiêm không có vấn đề gì, Tô Mộc Vũ vui vẻ cười.
"Cậu bạn này thật thú vị!" Đỗ Lỗi bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
"Ha ha Lỗi tử, đừng nói tới cậu ta nữa, nói về cậu đi. Thế nào, cậu lại dùng trò gì để cua hai người đẹp này thế?"
Vương Dương nhìn Đỗ Lỗi cười nói.
Lại nhìn sang hai cô gái đáng yêu ngồi bên cạnh Đỗ Lỗi, xinh đẹp động lòng người.
Đặc biệt là đôi chân dài trắng trẻo kia. "Ha ha, không phải đâu. Tớ chỉ đồng ý với hai em ấy, lúc nào bảo người anh em kết nghĩa của tớ đưa các em ấy đi hóng gió trên chiếc xe mới thôi!"
Vẻ mặt Đỗ Lỗi gian manh nói.
"Anh em kết nghĩa? Xe mới? Xe gì mà có thể hấp dẫn hai người đẹp vậy?". harry potter fanfic
Lý Niệm tò mò hỏi.
Đỗ Lỗi châm một điếu thuốc: "Ha ha, các cậu không biết chiếc Lamborghini Raventon đậu trong trường chúng ta à?”
"Lamborghini?"
Mọi người đều kinh ngạc. Họ chưa thấy ai đi chiếc xe này trong trường cả.
"Ôi trời ơi, Raventon gần hai mươi triệu ấy à?" Lý Niệm kinh ngạc hỏi.
Ngay cả đám Giang Vi Vi đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn sang.
"Đúng vậy, chính là nó. Nó đậu ở bãi đậu xe của công viên gần trường mình. Nó là của người anh em kết nghĩa của tớ, nhìn phát thèm!"
Đỗ Lỗi hút điếu thuốc, cười nhạt.
Mà Trần Khiêm ngồi bên kia giật nảy mình.
Từ khi nào mình lại thành anh em kết nghĩa của tên này?
Nhưng mà vừa ngẫm lại Trần Khiêm liền hiểu được vấn đề. Không phải tên này định mượn chiếc Lamborghini của mình để tán gái chứ?
Nhìn dáng vẻ gian manh của Đỗ Lỗi, Trần Khiêm liền hiểu ra vấn đề.
"Tớ biết nó, tớ đã nhìn thấy ảnh trong các bài báo, hóa ra là có thật"
Trịnh Thiên Thiên hưng phấn kêu lên. Sau đó mở mấy bài đăng trên điện thoại ra.
“Tớ xem với! Tớ xem với!"