“Đừng mà anh, đắt... đắt quá, em mặc váy đắt như vậy làm gì? Anh nhìn giá này, một chiếc váy thôi đã hơn tám mươi nhìn, chúng ta đến cửa hàng khác mua đi!”
Cô gái nói.
Chàng trai cười khổ lắc đầu.
“Trần Khiêm? Thì ra là hai người à?”
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn thì thấy không biết tự khi nào, Mạnh Xán đã xuất hiện sau lưng Tiểu Bối.
Còn làm Trần Khiêm giật thót.
“Ha ha ha, vậy thì tốt quá, đúng lúc tôi cũng thích chiếc váy tím này, nếu hai người đã không mua nổi thì để tôi mua! Nhân viên bán hàng, không cần thử, trực tiếp gói lại cho tôi, họ không mua nổi đâu!”
Mạnh Xán vừa thấy là Trần Khiêm thì yên tâm.
Chuyện hôm qua, mặc dù Trần Khiêm làm mọi người rất bất ngờ.
Nhưng Mạnh Xán nghĩ nói không chừng vì muốn nở mày nở mặt, cố ý ra vẻ, thậm chí còn thuê bộ quần áo kia.
Dù sao Mạnh Xán cũng không tình Trần Khiêm có thể mua nổi.
“Được thôi quý khách!”
Nhân viên bán hàng cũng thấy vậy, Mạnh Xán mặc đồ hàng hiệu.
Mà Dương Tiểu Bối chỉ mặc quần áo của những nhãn hiệu bình thường.
Gòn chàng trai kia thì còn chẳng biết của nhãn hàng nào.
Cho nên trong tiềm thức, cô ta cho rằng Mạnh Xán có thể mua nổi.
“Khoan đã, ai bảo chúng tôi không mua nổi?” Trần Khiêm cười mỉa nói.
“Cậu mà đòi mua?”
Mạnh Xán khinh thường.
Sau đó lật ra xem mạc, bản thân cô ta cũng giật mình.
“Mẹ nó, đến tám mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ lận à?”
Mạnh Xán ngạc nhiên. Cái giá này, đúng là đắt hơn dự kiến.
Trên người cô ta chỉ có năm mươi sáu mươi nghìn.
“Thế nào? Tám mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ mà cậu đã chê mắc à?”
'Trần Khiêm chợt nhìn Mạnh Xán cười nói.
Hôm qua cô nàng Mạnh Xán này vừa đánh đầu anh, còn vừa giễu cợt anh nữa chứ.
Mối thù nhỏ này, hôm nay Trần Khiêm rất muốn trả.
Lập tức giễu cợt nói. “Mẹ nó, sao bà đây lại không mua nổi cơ chứ?”
Mạnh Xán thầm nghĩ, để thằng nghèo như cậu khinh thường, thế thì còn gì nữa.
“Được thôi, nhưng mà nhân viên, lát nữa chúng tôi còn mua thêm một bộ nên cứ để bộ này cho chúng tôi!”
Trần Khiêm cười nói.
Nhân viên bán hàng nghe thì vừa mừng vừa sợ.
“Chém gió, cậu mà mua được một bộ là đã may lắm rồi! Hừ, nhân viên, nếu cậu ta muốn mua hai bộ, thì tôi mua ba bộ, tóm lại tôi mua mua nhiều hơn cậu ta một bộ là được!”
Mạnh Xán muốn đua với Trần Khiêm. “Mẹ, sang đây dạo đi!” . Ngôn Tình Cổ Đại
Cũng đúng lúc này, lại có năm người đến. Là năm người phụ nữ.