“Mày qua đây cho tao!”
Mà lúc này, một tên đàn em cao lớn thô kệch muốn nhân lúc Trần Khiêm đang nói chuyện, bắt Tân Nhã từ phía bên hông.
Chỉ có điều, gã ta mới vừa đưa tay ra.
Cổ tay đã bị tóm lấy.
Sau đó nghe tiếng răng rắc giòn tan.
Toàn bộ phần cổ tay của tên này đều cong một cách méo mó.
A
Phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết.
Sau đó, Trần Khiêm năm đầu tên này, đập một cái thật mạnh.
Đầu của tên này tiếp xúc thân mật với bàn tiệc lót bằng mặt đá cẩm thạch trước mặt.
Ầm!
Một tiếng động vang lên, bàn đá cẩm thạch đã bị đầu tên này đập nát.
Phút chốc máu chảy đầy mặt, nằm dưới đất run rẩy.
“Cái gì?”
Mà anh Bảo đang say xỉn lập tức tỉnh táo lại đôi ba phần.
Không ngờ thằng ranh con trước mặt lại lợi hại như vậy, tên đàn em này cũng được xem là một
trong những tay đấm khá giỏi của gã ta.
Nhưng lại bị ranh con này chơi như chơi gà, chỉ trong chớp mắt.
Hơn nữa thắng ranh con này ra tay quá tàn độc.
“A Trần Khiêm!”
Mà Tần Nhã cũng thấy hoảng sợ, đặc biệt là khi thấy mặt người kia đãm máu, mũi bị méo, sợ muốn chết!
Từ khi nào, Trần Khiêm đã tàn nhẫn đến vậy?
Trái tim Tân Nhã đập thình thịch.
“Anh là Chu Bảo nhỉ, Lý Quân là đại ca của anh đúng không?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Mày... Mày là ai?” Chu Bảo vừa nghe, lập tức giật thót.
Anh Quân là người có gia thế quân đội, hơn nữa còn đã từng là tài xế của Hậu Bình, tổng giám đốc tập đoàn Tín Phong Yên Kinh.
Bởi vậy, sau khi anh Quân ra ngoài lăn lộn, sống ở Yên Kinh rất thuận lợi.