Nhưng mà Trần Khiêm cũng không thấy quá bất ngờ.
Giống như Thiên Long Địa Hổ mà anh gặp được, còn có bác Tần Tân Nhất Phàm nữa, họ đều là những người thuộc cấp bậc mà người thường không thể nào tưởng tượng ra được.
"Vậy hai anh em Thiên Long Địa Hổ so sánh với người của nhà họ Mạc thì ra sao?"
Trần Khiêm hỏi.
"Thiên Long Địa Hổ? Ha ha, chọn ngẫu nhiên mấy đứa nhóc mười một mười hai tuổi ở nhà họ Mạc đều có thể đánh mềm xương bọn họ bằng một nắm đấm!"
Trần Khiêm hoảng rồi.
Vậy thì không biết bác Tần với nhà họ Mạc, rốt cũ là bên nào giỏi hơn?
Nhưng hiển nhiên vấn đề này không phải là điều khiến Trần Khiêm lo lắng, nếu nhà họ Mạc siêu việt như vậy có thể đứng ra hiệp trợ, thì đúng là đã thêm được một nguồn năng lượng vô cùng lớn.
"Nhà họ Mạc là một gia tộc ẩn dật, không phải chuyện đã đến đường cùng ba cũng sẽ không đi dây vào bọn họ. Thế nhưng trên người chú Hai con còn có bí mật quan trọng liên quan đến cả gia tộc ta, nếu như chú Hai con xảy ra chuyện thật, vậy nhà họ Trần chúng ta cũng không còn hưng thịnh được bao lâu nữa, có thể chỉ đến thế hệ của con, tất cả phồn vinh sang giàu đều sẽ kết thúc! Cho nên ba cũng là không lựa chọn nào khác!"
Trần Cận Đông đương nhiên có mối lo của riêng mình.
Không riêng gì do tình thân thôi thúc mới khiến Trần Cận Đông nhiều năm như vậy không từ bỏ tìm kiếm. Vận mệnh của nhà họ Trần cũng là một trong những nguyên do chủ yếu. Googl𝚎 𝐭𝒓ang nà𝙮, đọc nga𝙮 không q𝘶ảng cáo + 𝑻 𝒓𝑈𝒎𝑻𝒓𝘶𝙮ện﹒𝖵𝑵 +
"Vận mệnh của nhà họ Trần?" Trần Khiêm hựu nghi ngờ hỏi.
"Ừ, nhưng tạm không nhắc đến chuyện này, ba cũng chỉ là nghe ông nội con từng nhắc đến thôi, hiện giờ, chuyện khẩn cấp cần làm là tìm đến nhà họ Mạc xin giúp đỡ!"
"Ba muốn con đi chuyến này ạ?" Trần Khiêm hỏi.
"Nếu như chỉ đơn giản đi một chuyến là xong thì ba của con đã đi từ sớm rồi, còn mất công chờ đợi nhiều năm như vậy làm gì. Ba đã nói nhà họ Mạc là dòng họ sống ẩn dật, những chuyện đời thường bọn họ tuyệt không bao giờ nhúng tay, nhưng mà, có một người có thể mời được người nhà họ Mạc xuống trần!"
"Là ai vậy?"
"Đó chính là bà ngoại con!"
"Bà ngoại con?"
Trần Khiêm sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, Trần Khiêm cũng biết ba mẹ hình như rất mẫn cảm với những chủ đề có liên quan đến những người lớn tuổi như ông bà nội, ông bà ngoại.
Thậm chí hỏi quá nhiều còn dễ ăn một trận đòn nữa.
Trận đòn lần trước là năm anh bảy tuổi, Trần Khiêm vẫn còn nhớ lúc ấy mình rằng hỏi người khác 3 đều có ông bà nội ông bà ngoại, còn mình thì sao?
Người mẹ luôn luôn dịu dàng ngay lúc đó lại cho anh một cái tát thật mạnh, cấm Trần Khiêm không được hỏi một câu nào nữa.
Từ đó về sau, giống như là đã lưu lại bóng ma trong lòng, bao gồm cả chị gái Trần Hiểu, ai cũng không dám nhắc một câu đến chuyện của người lớn tuổi.
"Đúng vậy, bây giờ bà là người đứng đầu của nhà họ Dương ở Yên Kinh, lúc trước, bà ngoại con có chút giao tình qua lại với nhà họ Mạc, nếu lần này bà ngoại con có thể ra mặt, khả năng thuyết phục được nhà họ Mạc rất cao!"
Trần Cận Đông nói, ông nhíu mày một cái: "Ba và mẹ con không tiện đi gặp bà, thế nhưng con thì khác, khúc mắc của người lớn, ba tin bà sẽ không trút hết lên đầu con. Cho nên có thể thuyết phục bà hay không, tất cả đều dựa vào con đấy!"
Sau đó, ba lại gọi mẹ Trần - Dương Ngọc Bình vào.
Trần Khiêm nhận ra mẹ mình hình như cũng rất nhạy cảm với tên của bà ngoại, vừa nghe ba thuật lại chuyện vừa rồi, trên mặt bà lập tức xuất hiện nét buồn tủi.
Nhưng lần này Trần Khiêm quyết liều mình để hỏi rõ chuyện xảy ra, thuở trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có anh nghe được bác Phúc nói, ông nội vẫn còn sống, vậy ông nội đâu?
Năm đó cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ Trần lần này không lập tức nổi giận mà đỏ hoe khóe mắt kể lại chuyện cũ.
"Đầu do mấy thứ quy củ rách nát của nhà họ. Dương gây ral"
Trên khuôn mặt của bà là biểu cảm vô cùng bi thống.
Hóa ra, năm đó ba anh cũng đang trong khoảng thời gian cuối của kế hoạch nuôi nghèo, giống như Trần Khiêm lúc trước, kiểu có tiền nhưng không thể tùy ý bại lộ thân phận thật của mình.
Khi đó, ba có cơ hội quen biết mẹ, cô chủ nhà họ Dương ở Yên Kinh...