Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1023: Tôi tự mình làm được




"Tiểu Khiêm, cha mẹ chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Tiểu Lam trước mặt con. Đây là Tiểu Lam, bao nhiêu năm nay, những việc liên quan đến quyền sở hữu tài sản của con đều do một tay Tiểu Lam thay con xử lí, nó là đứa bé được cha mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn!"
Tuy rằng mẹ Trần không nói toạc ra, thế nhưng thật ra ý ám chỉ đã rất rõ ràng.
Bởi vì Trần Khiêm vừa rồi đã nghe thấy, những người đó đều gọi chị Lam là mợ chủ.
Hôm nay nhìn biểu cảm của ba mẹ mình, Trần Khiêm đã hiểu. "Mẹ, lúc nãy chúng con đã gặp nhau rồi!"
Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm mỉm cười.
"Gặp nhau rồi? Ha ha, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Tiểu Khiêm, Tiểu Lam chính là vị hôn thê của conl"
Đương nhiên hôm nay Trần Cận Đông rất vui, nói thẳng ra.
Dương Ngọc Bình vươn tay đẩy đẩy người Trần Cận Đông, dù sao bọn họ cũng đã biết Trần Khiêm đã có bạn gái ở bên ngoài rồi, hơn nữa cô ấy vừa gặp phải chuyện không may.
Bây giờ nói thẳng chuyện này, hình như có hơi sớm thì phải.
Trần Khiêm lại bị lời này làm cho ngạc nhiên không nói nên lời.
Không ngờ chị Lam dịu dàng lại lễ độ như thế lại là vị hôn thê của mình, thảo nào người khác đều gọi chị ấy là mợ chủ.
Hơn nữa, chị Lam còn giống những bộ phim đã từng chiếu trên tivi, là con dâu nuôi từ bé của nhà Trần Khiêm.
Về tuổi tác, chắc là lớn hơn mình tầm khoảng bốn tuổi gì đấy. Trước nay Trần Khiêm chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình.
Hơn nữa xem ra, gia tộc cũng đã rất phí công để bồi dưỡng ra một người như chị Lam.
"Tiểu Khiêm, cậu ngồi đi!"
Khuôn mặt Thẩm Lam ửng đỏ, cô ấy bảo Trần Khiêm ngồi xuống, lại cầm khăn tay lại giúp Trần Khiêm lau những vết ố của nước trà còn vương vãi trên người anh.
"Không cần đâu chị Lam, tôi tự mình làm được!"
Trong lòng Trần Khiêm dấy lên một cảm giác không quen thuộc, vội vàng cầm lấy khăn tay.
Đúng vậy, bản thân anh và chị Lam chưa có bất cứ thứ tình cảm nào cả.
Hơn nữa chị Lam còn lớn hơn anh tận ba bốn tuổi.
Ngay cả khi chị Lam có sắc vóc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn không thể làm tan đi cảm giác xa lạ này trong lòng Trần Khiêm.
Đặc biệt là trong lúc đợi đến buổi lễ từ đường của gia tộc.
Vốn Trần Khiêm có một căn phòng riêng.
Sau đó thì, phòng của mình nhưng chị Lam đã ở trong đó những mấy năm.
Việc này lại do chính tay mẹ ruột của anh sắp xếp nữa chứ.
Mấy hôm trước, chị đã kể hết những chuyện xảy ra với Tô Mộc Vũ ở Cảng Đảo với mình, chị nói có muôn vàn khó khăn ngăn cản mình và Mộc Vũ tới với nhau.
Riêng cửa ải của ba mẹ là đã không thể bước qua được rồi.
Lúc đó Trần Khiêm vẫn không thể hiểu được những lời này.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, hóa ra ba mẹ đã sớm quyết định ai sẽ là người trở thành vợ của mình.
"Chị Lam, để tôi đi sang một phòng khác ngủ vậy, chị ở phòng này quen rồi, vậy cứ tiếp tục ở lại đây đi! Vì buổi lễ từ đường của dòng họ ngày hôm nay mà chị đã mệt mỏi cả một ngày dài rồi, chị nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng vất vả thêm nữa!"
Đối mặt với Thẩm Lam, Trần Khiêm cũng không biết nên nói gì.