Người được gọi là chị Lam dịu dàng nói.
"Dạ chị Laml"
Trần Băng Băng gật đầu, đánh quả bóng vào một góc rồi rời khỏi.
Trần Khiêm nhìn quả bóng lăn lông lốc vào góc.
Theo bản năng bước tới nhặt.
Không ngờ bóng lăn vào một bụi cỏ gai.
Trần Khiêm đi tới, chân bước không vững nên ngã xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Quần áo, cánh tay, mặt đều bị cắt.
"Ôi trời, tên nhóc kia ngã vào bụi cỏ rồi!"
Cô gái vừa rồi gọi Trần Khiêm tới nói.
"Ngã thì ngã, hừm, bảo anh ta nhặt bóng mà còn phản ứng chậm nửa nhịp, đáng đời, chúng ta đi"
Băng Băng nói xong nhìn chị Lam cười một cái rồi dắt mấy chị em rời đi.
Trần Khiêm cầm bóng đi ra, cười khổ ngồi xuống.
Đúng là, việc không may gặp đúng lúc không hay.
Sờ sờ chỗ bị cắt trên mặt, lạnh lạnh mà còn hơi đau.
Người đi ngang đều cười nhạo Trần Khiêm, cười anh thảm hại.
Nhưng mà Trần Khiêm thấy chẳng sao, nếu việc bị cười nhạo khiến bản thân cảm thấy dễ chịu đôi chút, vậy cứ cười nhạo đi.
"Mặt cậu rách rồi, lau sơ đi!"
Đúng lúc này, một cô gái đi đến trước mặt Trần Khiêm.
Ngồi xổm xuống, đưa cho anh một chiếc khăn tay.
"Cảm ơn côi"
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, đây đích thị là cô gái mà Trần Băng Băng gọi là chị Lam.
Hai người nhìn nhau, dáng vẻ của cô gái thật xinh đẹp.
Trần Khiêm hơi ngại ngùng nên cúi đầu. "Còn nữa, cánh tay cậu cũng chảy máu!"
Chị Lam lại lấy khăn lau lau trên cánh tay Trần Khiêm.
"Sao cậu lại không cẩn thận như vậy? Cậu ở chỉ nào? Có một mình cậu thôi sao, anh chị em trong chỉ ở đâu?"
Chị Lam vừa nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt Trần Khiêm, vừa dịu dàng hỏi.
"Tôi... tôi không biết tôi ở chỉ nào!"
Trần Khiêm nói.
Chị Lam cười khổ: "Lát tôi giúp cậu gọi bác sĩ để họ giúp cậu xử lí vết thương, nếu không dễ bị nhiễm trùng!"
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu!"
Không biết vì sao, khi nhìn thấy cậu trai này, chị Lam có một loại cảm giác muốn chiều chuộng thương yêu.
Loại cảm giác này, nói đến thật kì quái.
"Mợ chủ, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Lúc này, người đi cùng chị Lam mới nhắc nhở. "Được, chúng tôi đi trước nha!" Chị Lam nói với Trần Khiêm rồi rời đi.