Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1015: Tuyệt vọng




Bác Phúc khế gật đầu: "Cậu Trần, thứ đồ này quả thực quỷ dị, hai mươi năm trước đã từng xuất hiện một lần, tôi nghĩ có lẽ bà Hai còn có ấn tượng?"
Ánh mắt của bác Phúc hướng về phía Phương Mộng Hân.
Phương Mộng Hân bước tới.
Vừa nhìn liền nói: "Tôi nhớ, lúc trước Bình An có cho tôi xem thứ này, lúc ấy tôi cảm thấy rất kì quái, Bình An cảm thấy kế hoạch bỏ trốn của chúng tôi đã bị bại lộ, người gửi thứ đó cho Bình An chính là gửi thông điệp cảnh báo, nhưng lúc đó chúng tôi không mấy để ý. Nhưng ngày hôm sau, Bình An mất tích!"
Bác Phúc nói: "Đúng vậy, năm đó cậu Hai mất tích làm nhà họ Trần dậy sóng... Những tưởng nhà
họ Phương ám hại cậu Hai nên ông chủ nổi giận đùng đùng, hai nhà Trần - Phương sống mái rồi đoạn tuyệt. Nhưng ông chủ cho điều tra mười mấy năm rồi, trong tình hình lúc đó, nhà họ Phương không có cách nào ám hại cậu Hai. Nhưng nếu không phải nhà họ Phương thì có thể là ai?"
"Điều tra nhiều năm như vậy, cuối cùng ông chủ kết luận việc đó không phải do nhà họ Phương làm, mà là có liên hệ với cái biểu tượng kia. Đây cũng là lí do vì sao ông chủ phái cậu Trần đi tìm bà đó bà Hai. Ông chủ không tự mình ra mặt, vì dù sao hiểu lầm với nhà họ Phương cũng quá sâu rồi! Câu chuyện này cũng đã đi quá xa!"
Bác Phúc cau mày: "Không ngờ sau hai mươi năm, biểu tượng này lại một lần nữa xuất hiện ở đây!"
"Rốt cuộc hung thủ phía sau có thể là ai? Năm đó hại Bình An, bây giờ hại Mộc Vũ, rốt cuộc hắn ta muốn gì?"
Phương Mộng Hân nước mắt lưng tròng nói.
"Như vậy đi, chuyện này vẫn nên để ông chủ quyết định! Cậu Trần, chúng ta về Nam Dương một chuyến đi?"
Bác Phúc nói.
"Mọi người quay về đi, cháu phải ở lại đây. Có tin tức gì lập tức báo cho cháu biết!"
Trần Khiêm nói. Nếu cứ vậy bỏ đi, Trần Khiêm không yên lòng. Sau đó, bác Phúc và Phương Mộng Hân rời đi.
Mà Trần Khiêm thì ở lại, mỗi ngày đều có mặt nơi xảy ra sự việc tìm kiếm.
Nháy mắt. Ba ngày... Bốn ngày... Rồi mười ngày trôi qua.
Bất kể Trần Khiêm cố gắng bao nhiêu, liều mạng bao nhiêu.
Cho dù anh có dùng biện pháp gì.
Thì một dấu vết nhỏ của chiếc tàu cũng không thấy.
"Mộc Vũ, rốt cuộc cậu ở đâu? Tớ không tin cậu cứ thế mà rời xa tớ, tớ không tin!"
Trần Khiêm nản lòng vò đầu bứt tóc.
Trong đầu toàn là kỉ niệm lúc còn bên cạnh Mộc Vũ.
Anh biết, để ở bên cạnh mình, Mộc Vũ đã thực sự rất cố gẳng!