Giáo sư Thẩm tháo mắt kính xuống, bỗng nhiên không khống chế được cảm xúc.
"Đây là biểu tượng của Hội Thái Dương, còn được gọi là Hiệp ước chết, bốn mươi năm trước. xuất hiện một lần, hai mươi năm trước xuất hiện lần nữa, bây giờ lại xuất hiện. Hễ ai nhận được biểu tượng này, nội trong vòng ba ngày sẽ biến mất một cách kì bí.”
Sắc mặt giáo sư Thẩm hết sức khó coi.
"Tôi đã âm thầm điều tra mấy năm nay, chỉ là không có manh mối!"
Giáo sư Thẩm nói. Tất cả đều hoảng sợ.
Giáo sư Thẩm ít khi nào đùa giỡn, hơn nữa kiến thức lại rộng.
Cho dù việc nghe có vẻ huyền diệu khó tin, nhưng biểu cảm của của giáo sư Thẩm lại vô cùng nghiêm túc.
"Nhanh lên, lập tức quay đầu, không khảo sát gì nữa, chúng ta quay về!"
Giáo sư Thẩm lập tức đứng dậy. Rất nhanh có người chạy đi thông báo.
Nhưng chẳng bao lâu, người đó đã vội vã quay lại.
"Giáo... Giáo sư Thẩm! Không hay! Không hay rồi"
"Sao vậy?"
"Thầy mau tới xem, phía trước... phía trước mũi thuyền..."
Người nọ sắp thở không ra hơi.
Giáo sư Thẩm dẫn theo một toán sinh viên chạy lên boong tàu.
'Tô Mộc Vũ và Tô Mông Mông dựa sát vào nhau, cùng đi theo ra ngoài.
Lúc đến nơi, thấy giáo sư Thẩm cùng nhóm sinh viên lúc nấy đều ngẩng người.
Nhìn kỹ, Tô Mông Mông kinh sợ đến mức hét lên.
Bởi vì phía trước mũi tàu.
Xuất hiện một xoáy nước lớn, giống như một cái miệng lớn có thể nuốt chửng mọi thứ, sâu hoắm, đen ngòm!
Con tàu đang liều mạng quay trở lại.
Nhưng không có cách nào chống lại lực hút quá lớn.
"Mau! Quay lại khoang tàu!"
Giáo sư Thẩm rống lên.
Ầm
Trong khoảnh khắc đó, một ngọn sóng dựng đứng, cao đến nỗi có thể che lấp mặt trời, bọt sóng ập vào thân tàu trong phút chốc.
Tiếng sóng biển điên cuồng như tiếng sấm dội.
So với sóng thần còn mạnh hơn mấy phần.
Nuốt chửng hết tiếng la hét vì hoảng sợ của mọi người.
Âm ầm ầmI!! Tiếng thét lẫn trong tiếng sóng.
Con tàu chở khách đang chìm trong nước xoáy với tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được.
Bầu trời đen ngòm, mặt biển cũng đen ngòm.
Rồi tất cả trở lại trạng thái yên ắng vốn có.
Một con vật khổng lồ, lặng lẽ bơi dưới biển, loáng thoáng vẻ nên một biểu tượng, mà biểu tượng này có phần giống với hình ảnh mặt trời bốc cháy...
Ngày hôm sau.
"Câu Trần thức dậy chưa?"
Ở căn hộ trên đảo của Trần Hiểu, Bác Phúc vội vội vàng vàng cầm sấp tài liệu đến trước cửa phòng Trần Khiêm.
"Đã dậy rồi, tâm tình cậu Trần hôm nay tốt lắm, đã dặn dò chuẩn bị tàu đi thăm quan!"
Người giúp việc cung kính nói.