Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1008: Lên tàu




“Siêu xe?” Nghe vậy, Tô Mộc Vũ lập tức nhìn về hướng đó.
Thấy một chiếc xe thể thao đang chạy nhanh về cảng.
Tim Tô Mộc Vũ đập thình thịch.
Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm đến sao? Tô Mộc Vũ tiến tới trước một bước.
Lúc này, xe đã dừng lại.
Một chàng thanh niên tay ôm bó hoa bước xuống xe.
Khung cảnh lãng mạn như vậy khiến ai cũng phải hét lên vì ghen tị.
“Lệ Lệ, anh xin lỗi, anh đến trễ!”
Chàng thanh niên tháo kính râm ra và mỉm cười.
“Anh yêu, không trễ, anh ở xa như vậy còn đến thăm em, em mừng còn không hết nữa lài”
Dương Hoa Lệ mừng rỡ đến sắp nhảy cẵng lên đi về phía chàng thanh niên.
Lúc đi ngang chỗ Tô Mộc Vũ, cô ta cười khẩy. một cái.
“Bạn trai tôi đến rồi, cậu đứng đây làm gì? Cậu còn cho rằng con rùa vàng của cậu đến tìm cậu sao?”
Lúc này lòng hư vinh của Dương Hoa Lệ đã được thỏa mãn.
Bởi vì cô ta cho rằng Tô Mộc Vũ sẽ chiếm spotlight của ngày hôm nay, vì bạn trai cô rất lợi hại.
Nhưng đúng như cô ta nghĩ.
Cậu ấm như cậu Trần, Tô Mộc Vũ sao có thể trèo cao nổi?
Rốt cuộc thì sao, người ta chẳng thèm để ý, còn muốn người ta đến, ngủ đi rồi mơ.
Bây giờ về mặt công việc, Dương Hoa Lệ không bằng Tô Mộc Vũ, nhưng trên phương diện tình cảm thì bỏ xa, tất nhiên phải vui mừng.
“Em nói con rùa vàng gì?”
Chàng thanh niên kéo tay Dương Hoa Lệ hỏi.
“Ha ha, có người nói tìm được anh bạn trai rất giàu có, còn nói anh ấy sẽ đến gặp, kết quả là ngươi ta không thèm đến!”
Dương Hoa Lệ cố ý nói rất lớn.
Tô Mộc Vũ nôn nóng đến phát khóc.
Không phải vì lời nói của Dương Hoa Lệ mà bởi vì Trần Khiêm không nghe điện thoại, cũng quên mất cuộc hẹn tối qua.
Chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự không yêu mình?
Lúc này, Tô Mộc Vũ xoay vần trong hàng tá suy nghĩ.
“Nộp hết điện thoại lên, mọi người xác nhận thân phận rồi lên tàu!”
Lúc này, nhân viên của đoàn khảo sát thông báo.
'Tô Mộc Vũ và những người khác lần lượt lên Tàu.
Khi con tàu đang rục rịch di chuyển, Tô Mộc Vũ vẫn còn mong có kì tích xuất hiện.
Trần Khiêm sẽ xuất hiện ở giây phút cuối cùng, dù sao cậu ấy cũng đồng ý là sẽ đến, trước giờ cậu ấy chưa từng gạt mình.
Nhưng mà bờ biển cứ xa dần, cho đến khi chỉ còn lại một đường thẳng tắp, Tô Mộc Vũ không ngăn được những giọt nước mắt rơi.