Nhà họ Long đứng trước Trần Khiêm, có khác gì con ong cái kiến đâu.
Dương Hạ bị kích thích vô cùng mạnh.
“Ông nội Phương, bây giờ cháu đại diện cho nhà họ Trần ở Nam Dương đến tặng quà mừng thọ, thế này chắc là được rồi nhỉ?”
Trần Khiêm cười.
Phương Bất Đồng hít vào một hơi, gật nhẹ đầu.
Phương Di chạy đến bên cạnh Phương Kiển Nám.
“Ôi? Kiển Nám, không ngờ Trần Khiêm lại là...” Phương Di thật sự rất ngạc nhiên. Phương Kiển Nám đỏ mặt gật đầu.
Hai người bọn họ chẳng ai ngờ, thì ra Trần Khiêm thật sự là cậu chủ nhà họ Trần.
Việc sau đó thì đơn giản rồi.
Phương Bất Đồng chỉ có thể thương lượng với nhà họ Trần.
Dù sao thì nhà họ Phương đã bị lộ rồi.
Đương nhiên Trần Khiêm cũng sẽ đưa Phương Mộng Hân và Tô Tử Nguyệt đi.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc. Nhóm Trần Khiêm rời đi.
Chỉ để lại Dương Hạ vẻ mặt không cam lòng với Triệu Nhất Phàm tâm trạng phức tạp.
“Trần Khiêm!”
Dương Hạ vừa giận vừa xấu hổ đuổi theo ra ngoài.
Lập tức có vệ sĩ chặn Dương Hạ lại. “Có chuyện gì?”
Nhìn Dương Hạ, mặt Trần Khiêm hơi chua xót hỏi.
“Trần Khiêm, tôi hỏi anh, rốt cuộc đây là chuyện gì? Anh anh anh... anh mà lại là cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương à? Sao có thể chứ?”
Một mình Dương Hạ ra ngoài.
Cô ta cũng khá bình tĩnh, dù sao thì có một số chuyện phải giấu nhà họ Long mới được.
Nhưng nếu cứ để Trần Khiêm đi thế này, Dương Hạ rất không cam tâm.
Đúng vậy, lúc yêu mình, Trần Khiêm là một tên nghèo có tiếng, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại trở nên giàu có như vậy? Hình như là chủ của tập đoàn Kim Lăng.
Chỉ chuyện này thôi đã khiến Dương Hạ rất ngạc nhiên rồi.
Dương Hạ muốn biết đáp án, nhưng Trần Khiêm không nói cho cô ta.
Bây giờ, vốn cứ tưởng đã có thể ngang hàng với Trần Khiêm rồi, cuối cùng anh lại là cậu chủ nhà giàu đẳng cấp thế giới.
Đẳng cấp thế giới, đây là khái niệm gì chứ!
Trần Khiêm thấy cô ta không hỏi rõ thì không chịu bỏ cuộc.
Thế là cười khổ nói:
“Thật ra mới đầu tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Tối hôm đó sau khi về, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng lần đó chị tôi chuyển cho tôi mười triệu tiêu vặt. Lúc đó tôi thấy nhiều tiền như thế tôi cũng rất hoảng, còn nói với tôi một bí mật đã giấu nhiều năm, thì ra tôi là cậu ấm được nuôi trong nghèo khổ...”
Trần Khiêm kể chuyện lúc đó cho Dương Hạ. Dương Hạ càng nghe thì mắt càng mở lớn hơn.
Thế này thì tất cả mọi chuyện của Trần Khiêm đều đã rõ ràng rồi.
“Được rồi, giờ cô biết hết rồi, tôi cũng nên đi đây!”
Trần Khiêm gật đầu. “Không được, đợi đã Trần Khiêm!”
Dương Hạ tự dưng vội vã hét lên.