Thiên Ma

Chương 23: Muốn? Muốn Nữa Không?






Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Vân liền hiểu ra. Bó thuật? Buồn cười! Người này căn bản không hề biết đâu là bó thuật, mà chỉ là trò lừa mà thôi! Bởi vì ngay khi nam tử này vừa vung kiếm lên, Diệp Vân thấy không phải ai khác, mà là Diệp Thái! Một người căn bản không thể nào xuất hiện trước mắt mình được! ! ! Trò ảo thuật này xác thực cũng inh, giống như đúc như vậy. Diệp Thái khuôn mặt mỉm cười: “Chị ~~ e rất nhớ chị”.
Trên gương mặt hắc y nam tử kia hiện lên nụ cười thành công, chính là như vậy, nhìn đi, trước mặt các ngươi chính là hình ảnh mà các ngươi muốn thấy nhất. Chỉ cần phân tâm một chút là mình có thể ra tay chế trụ kẻ đó.
“Ngươi là kẻ ngu ngốc sao?” Mà một lúc sau chính là tiếng cười châm chọc của Diệp Vân cùng một kiếm vung lên không chút lưu tình. Ảo ảnh chỉ trong nháy mắt đã biến mất, hắc y nam tử kinh hãi, cấp tốc lui về phía sau mới tránh được một kiếm tàn nhẫn này.
“Ngươi! ~~” hắc y nam tử kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mắt, chẳng lẽ ‘hắn’ không có điều gì thực sự muốn thấy sao, không có gì quan tâm nhất sao? Cư nhiên không hề do dự một chút nào chém ra một kiếm như vậy

“Người của Vạn Cổ Quật?” Diệp Vân nheo mắt nhìn hắc y nam tử đang cảnh giác trước mắt.
“Hừ! Biết là được rồi”. Hắc y nam tử kia cười đầy đắc ý. Không chỉ cậy vào danh hào (tên &biệt hiệu) của Vạn Cổ Quật làm cho người ta trong lòng run sợ, mà lần này còn có Lạc Tâm Hồn sư huynh cùng đến, tu vi của hắn sợ rằng trong Vạn Cổ Quật đã không người nào có thể địch nổi rồi. Lần này là do hắn buồn chán muốn đi xem thần thú, nếu không phải là như thế, chưởng môn cũng không có cách nào mời hắn được.
“Nha, vậy ngươi liền đi chết đi”. Diệp Vân khẽ mỉm cười, cười mị hoặc, cười tàn nhẫn.
“Chỉ bằng ngươi? !” Hắc y nam giống như nghe được chuyện chê cười lớn nhất mà ha ha cười lớn tiếng, nhưng cũng chỉ mới cười được một nửa liền im bặt, kinh hoảng vung kiếm chống lại Diệp Vân đang tấn công về phía mình. Mà nam tử ngồi trên cây kia đầu cũng không hề quay lại một chút, vẫn im lặng nhìn bầu trời đêm.
“Vị sư huynh Thanh Sơn phái xin hãy cẩn thận, người này âm hiểm giảo hoạt”. Nữ tử trọng thương ngã trên mặt đất lo lắng hô lên.
Diệp Vân trong lòng cười thầm, âm hiểm giảo hoạt sao? So sánh với mình thì thế nào đây?
“Đi tìm chết đi, tiểu bạch kiểm”. Hắc y nam tử nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng với Diệp Vân sau đó đột nhiên bay vút về phía sau, từ trong lòng móc ra một thứ gì đó vung về phía này.
“Là ong độc!” Nữ tử mặc y phục hồng nhạt bị chế trụ nơi gốc cây không thể nhúc nhích kia thấy vậy vẻ mặt kinh hoảng kêu lên. Loại ong độc này nuôi rất khó, bởi vì muốn bắt được nó cũng vô cùng khó khăn. Trên người hay trên đuôi chúng nó đều mang kịch độc, nếu không cẩn thận mà bị đốt, hậu quả sẽ khó lòng mà tưởng được. Toàn thân sẽ sưng vù cho đến thối rữa!
“Thiêu đốt”. Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười tàn bạo, theo miệng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, đối phương còn chưa rõ là có ý gì, khắp bầu trời lửa nổi lên ầm ầm. Đàn ong độc trên không trung lập tức bị đốt trụi, rơi đầy trên mặt đất. Diệp Vân nhìn ong độc rơi đầy trên mặt đất, thầm nghĩ mấy thứ này quả nhiên là lợi hại. Nếu như chỉ là ong bình thường, sợ rằng sẽ bị đốt ngay cả tro cũng không còn.
“Ngươi, ngươi biết Mạn Thiên Lưu Hỏa? !” Hắc y nam tử kia vẻ mặt kinh hãi nhìn vẻ mặt không hề để ý của Diệp Vân, lời nói đã không được rõ ràng. Thiếu niên trước mắt này tuyệt đối cũng không vượt qua mười tám tuổi, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi như thế, hơn nữa lại có thể sử dụng hỏa hệ pháp thuật thuần thục như vậy, không cần đọc khẩu quyết đã có thể phát động. Tiếp theo suy nghĩ chuyển đổi, ánh mắt càng thêm trầm xuống. Mặc dù thiếu niên trước mắt muốn trưởng thành còn phải một đoạn thời gian nữa, Thanh Sơn năm nay lại có được đệ tử xuất sắc như vậy. Nhất định phải bóp chết hắn ngay tại bây giờ, tuyệt đối không thể để cho hắn trưởng thành rồi trở thành uy hiếp lớn ình.

“Nguyệt Luân”. Diệp Vân không thèm để ý đến kẻ đang kinh ngạc trước mắt này, mà khẽ quát một tiếng, đem kiếm trên tay phải đặt trên mặt đất, nhẹ giơ tay ra. Một đạo ánh sáng màu lam nhạt phát ra, Nguyệt Luân ngâm nga một tiếng, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại nguyên hình trên tay Diệp Vân. Dưới ánh trăng, Diệp Vân một thân quần áo trắng phiêu phiêu, tuyệt gương mặt tuyệt mỹ hiện lên nụ cười thản nhiên, Nguyệt Luân màu lam nhạt tản ra ánh sáng màu lam nhạt mị hoặc lòng ngươi. Một màn này khiến hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc vô cùng rung động, càng khiến cho hắc y nam tử trước mắt kinh hãi. Đây là vũ khí gì vậy? Chưa từng thấy qua có hình dạng như vậy. Nhưng lại tỏa ra linh khí lớn như vậy, lại còn tuyệt luân như vậy, ngay cả heo cũng biết đây chính là vũ khí tốt. Nghĩ tới đây, nam nhân áo đen tự phỉ nhổ trong lòng, cảm giác hình như mình ví dụ như vậy không được thỏa đáng cho lắm.
Có thể giết thì giết, không thể giết thì bỏ chạy. Diệp Vân nhớ tới lời chưởng môn căn dặn, mặc dù cũng không hẳn là nói như vậy. Ý chưởng môn chạy cũng phải chạy đẹp một chút, đại khái có thể hiểu như vậy đi? Nam nhân áo đen trước mắt này? Đương nhiên là có thể giết. Nhưng mà người trên cây kia, hình như vẫn đang kìm nén hơi thở, hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của người này.
Nam nhân áo đen đối diện với Diệp Vân nhìn chằm chằm Nguyệt Luân trong tay Diệp Vân, tham lam trong mắt lại càng thêm rõ ràng. Vũ khí tốt! Thực sự là vũ khí tuyệt thế a. Chỉ cần giết tiểu tử trước mắt này, món vũ khí này sẽ thành của hắn!
“Muốn?” Diệp Vân tất nhiên cũng thấy rõ sự tham lam trong mắt nam tử áo đen kia, nhẹ nhàng cười lạnh.
“Thế nào? Muốn dâng tặng cho bổn đại gia sao?” Nam nhân áo đen kia hừ lạnh, khinh thường nói, “Chờ bổn đại gia giết ngươi, vũ khí chính là của đại gia “.
“Cho ngươi a”. Diệp Vân ha hả nở nụ cười, nhưng mà nụ cười kia lại khiến hắc y nhân cảm thấy băng hàn tận xương, bởi vì chỉ trong nháy mắt, nụ cười lạnh như băng kia của Diệp Vân càng lúc càng tới gần, ngay gần bên tai nam nhân áo đen. Thật nhanh! ! !
“Xoẹt” một tiếng, máu đỏ bắn ra tung tóe, trong đêm trăng tròn tạo ra một vòng cung yêu dã.
“A
!” Nam nhân áo đen thê lương kêu to một tiếng, bịt kín tay bị thương của mình dùng toàn bộ công lực lui lại phía sau, cách xa Diệp Vân. Hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc thấy được tình cảnh trước mắt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Mà hắc y nam tử trên cây vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Nguyệt Luân màu lam nhạt tỏa ra ánh sáng u lãnh, trên mặt đất là một cánh tay của nam nhân áo đen kia, mặt đất toàn máu. Mà trên Nguyệt Luân không hề dính một vệt máu nào.
“Còn muốn không?” Diệp Vân hơi híp mắt, vẫn là nụ cười khiến lòng người ta lạnh lẽo kia, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nam nhân áo đen kia. Mà nụ cười lạnh lẽo của Diệp Vân lại khiến cho hai nữ đệ tử Hương Sơn Cốc nhìn cảm thấy ấm áp vô cùng, tự tin như vậy. Lại càng mị hoặc lòng người như vậy.
Nam nhân áo đen kia bỗng nhiên cảm thấy sự băng lãnh xuyên vào da thịt, tận vào xương cốt, thẳng vào trái tim. Hắn đột nhiên hiểu được, thiếu niên trước mắt này, mình cũng không phải là đối thủ của hắn. Bất luận là tốc độ hay tu vi, hay là vận dụng pháp thuật có linh hoạt hay không. Người này thực đáng sợ, Thanh Sơn lúc nào lại thu được một người đáng sợ như vậy? Thiếu niên trước mắt này vừa mới chặt đứt tay của mình, nhưng lại có thể mỉm cười như hoa như vậy. Rốt cuộc ‘hắn’ là loại người thế nào? Trong lòng có chút sợ hãi, nam nhân áo đen kia tự nhiên là vô tâm ham chiến, vội vàng cầm máu cho cánh tay của mình, chật vật gọi hắc y nam tử đang ngồi trên cây kia: “Lạc sư huynh, cứu cứu đệ. Lạc sư huynh

“Chính mình rước lấy, tự mình giải quyết”. Nhưng mà đáp trả nam nhân áo đen kia chỉ là một câu nói như vậy, giọng nói lành lạnh không hề có một tia gợn sóng, không có một tia độ ấm. Người trên cây vẫn như trước ngẩng đầu nhìn ánh trăng non trên đầu.
Hai nữ tử ngã trên mặt đất kinh hãi thoáng liếc nhau, từ khi các nàng bị tập kích cho tới bây giờ, nam nhân kia vẫn không hề liếc nhìn bên này lấy một cái, phảng phất như tất cả mọi chuyện không hề có quan hệ gì đến hắn vậy. Hiện hại sư đệ đồng môn gặp nạn, hắn lại có thể lãnh khốc nói ra được câu như vậy. Chẳng lẽ tà phái đều là vô tình như vậy hay sao?
“Lạc sư huynh, van cầu huynh, cứu cứu đệ, đệ không bao giờ gây thêm phiền toái nữa. Nam nhân áo đen kia hướng về phía người trên cây khẩn khoản cầu cứu.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắc y nam tử trên cây, nắm chặt lấy Nguyệt Luân trong tay hơn. Chẳng biết tại sao, trong lòng Diệp Vân nổi lên cảnh báo, trực giác cho thấy nam nhân này không hề đơn giản.