*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Ngày hôm nay, ta sẽ tiêu diệt Thiên Ma!
Trong ma cung uy nga nhưng lạnh lẽo kia, giọng nói đầy kiên quyết của Y Nhi vang lên.
Thiên Ma vẫn ngồi nơi đấy nhìn nàng, nhìn đôi mắt đầy quyết tâm của nàng. Lịch sử năm xưa sẽ lặp lại hay sao?
Y Nhi bước tới, từng bước tiên lại gần Thiên Ma. Khi tới gần Thiên Ma mười bước, Y Nhi mới dừng chân lại.
– Thiên Ma…
Nàng lên tiếng gọi. Hắn vẫn đang dõi theo nàng, trong đôi mắt đỏ trống trãi kia tưởng như bình yên lại như vô vàn cảm xúc phức tạp.
– Hiện thân đi!
Y Nhi đột ngột lớn tiếng quá.
Lần này, Thiên Ma nhíu mày, đôi mắt nhìn nàng có kinh ngạc, có không ngờ.
Hắn mấp máy muốn nói gì đó, nhưng không thể nói thành lời.
– Xuất hiện đi, Thiên Ma!
Y Nhi lần nữa quát lớn.
Lần này, từ trong cơ thể của Thiên Ma, một luồng khói màu đen xuất hiện. Đó chính là ngọn nguồn sức mạnh của Thiên Ma.
Trong mắt của Thiên Ma lúc này, luồng khói đen kia như biến thành một hắn khác, mang hình dạng của hắn nhưng thật kinh khủng, độc ác, tởm lợm, là tâm ma của hắn.
Tâm ma này đã có từ lúc nào?
Có thể từ rất lâu, rất lâu trước kia, cũng có thể có cả trước khi hắn được sinh ra.
Khi Tâm Ma xuất hiện, huyễn hình của năng lượng lượng Thiên Nữ như bị phát cuồng, nó liên tục muốn nhào tới chỗ Tâm Ma sống mái nhưng bị Y Nhi ngăn cản.
– Tâm Ma?
Thiên Ma đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Ma của mình.
Tâm Ma mập mờ như làn khói hư ảo, như tồn tại như cũng không hiện hữu.
Tâm Ma nhìn Y Nhi, trong mắt không có dịu dàng nồng ấm như Thiên Ma mà là chán ghét, căm thù.
“Hắn… vì người nên mới phải chịu cảnh luân hồi nhiều lần như vậy…”
Tâm Ma lên tiếng nói, “hắn” ở đây chính là Thiên Ma. Vì nàng vì sự tồn tại của nàng, mà Thiên Ma đã bao lần chết đi sống lại,chịu hết mọi đau khổ của luân hồi.
Đôi mắt Tâm Ma tràn đầy sát khí, hạ quyết tâm:
“Chỉ cần ngươi không tồn tại, hắn sẽ không còn điều gì để phân tâm nữa!”
Y Nhi nhíu mày, cao giọng nói:
– Ngươi nghĩ có thể dễ dàng giết ta như vậy sao?
Tâm Ma cười lạnh:
“Có thể hay không phải thử mới biết được!”
– Thật không?
Huyễn hình của năng lực Thiên Nữ được thả tự do, như con thú đứt dây trói lao tới chỗ Thiên Ma bám lấy không tha. Nó không thể nào quên được đối thủ suốt mấy ngàn năm qua của mình, cũng không cách nào quên được suốt mấy ngàn năm qua, nó luôn bị đánh bại, bại dưới tay Tâm Ma này.
Trong lúc hai kẻ đó đang giằng co với nhau, Y Nhi lại nhìn Thiên Ma đang ngồi trên ngai ca mà nói:
– Chờ ta, Thiên!
Lần này, ta nhất định sẽ cướp chàng khỏi tay Tâm Ma!
Đó cũng chính là cách duy nhất, là kết quả tốt nhất cho cuộc chiến này.
Trong mắt Thiên Ma lúc này chỉ có giãy giụa, có buông tha. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nữ nhân mình quan tâm nhất vì hắn mà chiến đấu, bất lực tới như vậy.
Huyễn hình của Thiên Nữ so với Tâm Ma quỷ quyệt kia thì giống như sức của trẻ con so với người lớn, đứa bé liên tục bị người lớn trêu đùa, chọc tức mà không thể làm gì hơn được.
Quả nhiên cuộc giằng co không kéo dài lâu, chẳng bao lâu sau, huyễn hình của Thiên Nữ đã bị Tâm Ma áp chế, nó điên cuồng, không chịu thua mà kêu gào thảm thiết, nhưng điều đó chẳng can hệ gì tới Tâm Ma, chỉ khiến Tâm Ma càng thêm khoái trá, điên cuồng.